Anh trực tiếp túm lấy cổ áo bác sĩ Từ gào lên.
Anh tỉnh táo ba mươi năm, gần đây toàn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh sắp điên lên rồi.
“Khoan đã. Đừng... đừng kích động.” Bác sĩ Từ bị dọa sợ, ra sức giãy dụa, làm sao cũng không thoát được.
Vu Mộc Hi dưới tình thế cấp bách không thể làm gì khác hơn là nắm lấy cánh tay Lệ Thịnh Quân, khóa anh vào tường.
Lệ Thịnh Quân khó tin, dùng sức thoát ra một hồi lâu cũng không thoát được: “Cô buông tôi ra, Vu Mộc Hi, người này căn bản không phải người tốt.”
“Là em không hiểu.”
Vu Mộc Hi ánh mắt đau lòng. Dù cô cũng không thích bác sĩ Từ, nhưng cô phải thừa nhận rằng anh ta nói có lý.
“Cẩn Ly, tỉnh lại đi, đừng tưởng mình là Lệ Thịnh Quân. Ở trong mắt chị, Lệ Thịnh Quân không bằng cả một cọng lông của em.”
“Nhà anh ta giàu có, chẳng qua do trời sinh tốt số. Về tính cách, anh ta là một trường hợp kinh điển về sự bại hoại đạo đức. Nhìn gương mặt đó xem, vừa nhìn là biết yếu đuối, bất tài, vận rủi quanh người, về già bất hạnh xui xẻo. Lại nói hôm qua xảy ra chuyện, tám phần là do anh ta liên lụy. Nhà chúng ta bây giờ có chút vấn đề về kinh tế, nhưng chị đã nghĩ đến cách giải quyết, rất nhanh thôi chúng ta sẽ có chuyển biến tốt. Đừng nghĩ mình là anh ta, em chính là em, em là một ngọn lửa khác.”
“...”
Lệ Thịnh Quân hít một hơi sâu. Anh yếu đuối và bất tài? Trường hợp kinh điển về đạo đức suy đồi? Anh vận rủi quanh người, xui xẻo bất hạnh?
Anh tức giận như một con sư tử, cả người lông đều dựng lên.
Vu Mộc Hi bị anh gạt ra, lảo đảo lui về sau mấy bước mới đứng vững được.
Lệ Thịnh Quân sải bước đi tới hướng của cô, ánh mắt đầy sự nguy hiểm.
May mắn thay, một vài nhân viên bảo vệ của bệnh viện chạy đến và nhanh chóng ngăn anh lại.
Bác sĩ Từ vội vàng kéo Vu Mộc Hi: “Cô đừng lại gần, tôi thấy em trai cô căn bản không thể đối mặt thực tế, còn nguy hiểm, cũng không thể thả cậu ta đi, nói không chừng phải chuyển đến bệnh viện tâm thần mới được.”
Vu Mộc Hi người ngây như phỗng: “Bệnh viện tâm thần... Không... Không tốt lắm đâu.”
Bác sĩ Từ nét mặt nghiêm túc: “Vậy cũng không có cách nào, bây giờ mấy vụ án bệnh nhân tâm thần đả thương người khá còn thiếu sao, chẳng lẽ phải chờ xảy ra án mạng mới nghiêm trọng sao, cậu ấy ngay cả bản thân mình cũng tổn thương, huống chi là người khác, đưa vào sớm một chút còn chữa trị sớm.”
“Đợi đã... Để cho tôi suy nghĩ một chút.” Vu Mộc Hi cũng bối rối, đau lòng muốn chết. Cô thật không biết làm sao mà trở thành như vậy.
Lệ Thịnh Quân bị bảo vệ đưa đến khoa tâm thần, cửa phòng bị khóa lại.
Anh tức giận đạp mạnh mấy cái vào cửa, lúc này cũng đã tỉnh táo, anh hoàn toàn bị coi là người bệnh tâm thần.
Anh không phải, có lẽ không ai tin. Nếu tiếp tục như vậy anh thực sự phải đến bệnh viện tâm thần, chỗ đó không dành cho con người.
Sau khi nghĩ lại, khó trách người khác không tin, chuyện này quả thật hoang đường.
Anh là Lệ Thịnh Quân, chuyện này tạm thời không nhắc tới.
Xuất viện trước.
...
Ngày tiếp theo.
Vu Mộc Hi lòng đầy mệt mỏi đi vào phòng bệnh.
Thật sự mệt, gần đây một chuỗi các sự việc xảy ra, cô lần đầu mờ mịt như vậy, mấy ngày nay bản thân buổi tối không biết làm sao để ngủ, cả người ngày càng tiều tụy.
Cô ngồi trên giường nhìn Lệ Thịnh Quân, chật vật nói: “Cẩn Ly, chị...”
“Chị, em tỉnh táo rồi...” Lệ Thịnh Quân nói trước cô một bước.
Vu Mộc Hi: “...”
Lệ Thịnh Quân ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Ngày hôm qua chị mắng em một trận, buổi tối em đã nghĩ rất lâu. Đột nhiên suy nghĩ sáng tỏ, em là em trai chị Vu Cẩn Ly, chị nói đúng, Lệ Thịnh Quân nhìn một cái là thấy xui xẻo bất hạnh, em làm sao có thể là cậu ta. Là em gần đây gây cho mình áp lực lớn, đầu óc mới xuất hiện ảo giác.”