Tạ Hoài Phong rất thích thanh đao trong tay thiếu niên.
Vỏ đao màu xám thoạt nhìn rất bình thường, không khác lắm so với thanh đao mà các bộ khoái hay giắt ở eo khi tuần tra bến tàu, nhưng Tạ Hoài Phong lại cảm nhận được sát khí bên trong vỏ đao. Nhất định là do lấy máu để mở, lấy mệnh dưỡng đao.
Tạ Hoài Phong ở trên giang hồ mấy năm, đã có thể tưởng tượng ra hắn đạt được danh hiệu Phong Lưu Kiếm như thế nào. Một là do Tạ gia có nhiều của cải mà hắn là người thích làm việc thiện lại võ công cao cường, quen gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, Tạ Linh Lung 5 năm trước là do hắn nhặt về.
Ngoài ra hắn còn là một người kỳ lạ.
Thiếu niên vẻ mặt lãnh đạm, mặt nạ bằng da che đi nửa khuôn mặt, động tác thậm chí còn có chút chậm chạp. Với nhãn lực của người khác ước chừng chỉ có thể nhìn ra những điểm này, còn tưởng rằng y là một tiểu tử mới bước vào giang hồ, nhưng Tạ Hoài Phong có thể nhìn ra người này không bình thường.
Tạ Hoài Phong chắp tay, tự giới thiệu.
“Tại hạ Phùng Hòe, đi qua Giang Nam để tới Trung Nguyên.”
Thiếu niên dường như sửng sốt một chút, nhưng bị mặt nạ che đi nửa khuôn mặt nên cũng không nhìn được rõ, ngược lại cũng chắp tay nói.
“Úc Trì.”
Úc Trì.
Tạ Hoài Phong nhai hai chữ này trong miệng hai lần, chưa bao giờ nghe qua.
Nhưng mà không quan trọng, những người mà Tạ Hoài Phong cảm thấy hứng thú trước nay không bao giờ nhìn qua thanh danh trên giang hồ. Chỉ là tính cách người này không cởi mở lắm, toàn là Tạ Hoài Phong chủ động bắt chuyện. Qua vài câu ít ỏi biết được Úc Trì đang tới Lạc Nhật sơn trang. Nghe nói thần y “Diêm Vương sầu” sẽ đến dự đại thọ thứ 70 của Tạ lão gia tử, ngày thường khó có thể tìm được tung tích của vị thần y này, muốn tìm được hắn hẳn không dễ dàng như vậy.
Y vừa dứt lời, Linh Lung bên cạnh bị sặc một ngụm canh lão vịt ho đến kinh thiên động địa, bị Tạ Hoài Phong mắng một câu hấp tấp.
“Úc thiếu hiệp có thiệp mời không? Lạc Nhật sơn trang sợ là không dễ tiến vào.”
Úc Trì nghiêng đầu nhìn hắn, cặp mắt đen lộ ra ngoài mặt nạ, Tạ Hoài Phong thản nhiên đối diện với y, vẻ mặt giống như có chút thành khẩn.
Úc Trì thu hồi tầm mắt, hạ thấp thanh âm, “Vậy thì không cần vào, đứng ở ngoài cửa.”
Lúc này tiểu nhị bưng hai bình rượu ấm lên, một bình là kim hành lộ mà Úc Trì muốn uống, một bình là thu lộ bạch thường thấy nhất ở Giang Nam.
Tạ Hoài Phong vuốt ve bầu rượu ấm áp bằng sứ.
Đã vào tháng tư, nhiệt độ ấm dần lên, Giang Nam càng thêm hợp lòng người, hiếm thấy ai hành tẩu giang hồ lại làm ấm rượu trước khi uống như thiếu niên này. Hắn giơ tay rót đầy một ly trước mặt Úc Trì, nói bằng giọng điệu trêu ghẹo không đứng đắn, “Rượu ngon cũng giống như mỹ nhân vậy, càng uống càng khiến người ta không thể quên thế mà Úc thiếu hiệp lại uống kim hành lộ sao? Khẩu vị thật thanh đạm.”
Úc Trì rũ đầu không tiếp lời.
Người tiếp lời lại là Linh Lung, “Thiếu gia, chỉ có ngài mới có thể lấy mỹ nhân để so sánh với mọi chuyện, Úc Trì thiếu hiệp là người đứng đắn.”
Tạ Hoài Phong cũng không giận, rót rượu ấm vào ly, “Cái này gọi là nhã hứng, sao vào miệng ngươi lại thành lưu manh rồi?”
“Chậc ——” Linh Lung giọng điệu ghét bỏ.
Úc Trì tuy là người không thích nói chuyện, cũng may hai vị chủ tớ cùng bàn kia có thể ngươi một lời ta một lời nên không đến mức khiến không khí quá mức cứng nhắc.
Đại sự gần nhất trên giang hồ ngoại trừ Mộ Dung gia chịu khổ diệt tộc cũng chỉ còn lại đại thọ thứ 70 của Tạ lão gia tử. Giang Nam thuộc thế lực của Tạ gia, những người ở bàn bên cạnh uống rượu nói chuyện phiếm cũng là chủ đề từ Dạ Tu La cho tới Tạ gia.
Úc Trì phân tâm lắng nghe.
“Nghe nói Tạ Đường Phong phái Tạ Tứ đến Giang Nam thu thuê, tháng 5 năm trước không phải đều là Tam gia đến đây thu thuế sao, Tạ Tứ từ khi nào lại quản việc vặt này.”
“Có gì đâu, nói không chừng còn có thể diện kiến chân dung của Phong Lưu Kiếm, nhìn xem chúng ta có chỗ nào kém hơn hắn, không phải đều có một con mắt và một cái miệng sao?”
Vài người cười ha ha chạm chén rượu vào nhau, vô cùng thoải mái.
Úc Trì thành thật ăn cá hấp trước mặt, trong lòng lặp lại ba chữ “Phong Lưu Kiếm”.
Phong Lưu Kiếm, Phong Lưu Kiếm, trên giang hồ còn ai không biết đây là tên hiệu của Tạ Hoài Phong, hồng nhan tri kỷ từ Nam đến Bắc, đến cả những mỹ nhân tự phụ nhất thấy hắn cũng phải động lòng. Thứ hắn thích uống nhất chính là kim hành lộ, Tạ Hoài Phong trêu ghẹo y một câu khẩu vị thanh đạm, ngụ ý là cười y không có phúc phận lĩnh hội rượu ngon trong thiên hạ, xem ra hắn đã sớm nếm qua hết rượu ngon trong thiên hạ rồi, hôm nay thích uống kim hành lộ, ngày mai lại thích nữ nhi hồng.
Úc Trì theo suy nghĩ của Tạ Hoài Phong dùng rượu để ẩn dụ về mỹ nhân, nghĩ như vậy bèn liếc nhìn khuôn mặt Tạ Hoài Phong.
Y cho rằng Tạ Hoài Phong cũng đang nghe mấy người kia nói chuyện, không nghĩ tới tầm mắt hai người lại chạm vào nhau.
Tạ Hoài Phong dùng ánh mắt cười như không cười, vờn chiếc ly bạch ngọc giữa những ngón tay thon dài.
Tai Úc Trì tự nhiên đỏ lên, giơ tay gẩy gẩy tóc mai bị tai che khuất của mình, ra vẻ bình tĩnh rũ mắt dùng bữa.
Y còn chưa điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, một tờ giấy màu đỏ đột nhiên bị đẩy tới trước mặt.
Tạ Hoài Phong giống như đã hạ quyết tâm phải kết giao bằng hữu với y, trong mắt mang theo sự chân thành, xưng hô cũng từ thiếu hiệp trở nên càng thân cận, “Úc huynh, nói thật với huynh, thật ra trên tay ta có một tấm thiệp mời. Gia phụ thời trẻ đã chịu ân huệ của Tạ gia nên đã rất vất vả kiếm được một tấm thiệp rồi bảo ta đến mừng thọ.”
“Nhưng xem ra chuyện của Úc huynh quan trọng hơn, không bằng ta nhường cho Úc huynh?”
Úc Trì vẫn mang vẻ mặt lãnh đạm, hoàn toàn không bị đả động, y ôm quyền, “Đa tạ Phùng huynh, nhưng không có công không nhận lộc.”
Tạ Hoài Phong nghe thấy những lời này liền bật cười, nghiêng người về phía Úc Trì, tầm mắt dừng trên thanh đao của y, nói: “Thật không dám giấu, ta có hứng thú với thanh đao này của Úc huynh. Gia phụ là một thợ rèn nên từ nhỏ ta đã thích đao kiếm, Úc huynh cho ta nhìn một cái, ta tự nhiên sẽ dâng lên thiệp mời.”
Trên mâm chỉ còn lại một khúc xương cá, Úc Trì giữ đĩa cá hấp của mình, không đụng đũa vào đồ ăn của Tạ Hoài Phong.
Y gác đũa xuống, bỏ bạc vụn, nắm đao trên bàn đứng lên.
Mặt nạ da dán lên nửa khuôn mặt y, thiếu niên vốn có diện mạo sắc bén lại bị nửa thứ màu đen che mất nên nhìn qua có chút không có tình người. Y ôm quyền, nửa phần không tiếc duyên phận bèo nước gặp nhau, mở miệng nói lời cáo từ.
“Thiệp mời này theo lời Phùng huynh nói thì rất quan trọng. Đa tạ Phùng huynh mời rượu, có duyên gặp lại.”
Vừa dứt lời liền xoay người, bộ dáng giống như là phía sau y có lang sài hổ báo không bằng.
Tạ Hoài Phong nhíu mày, trong lòng đoán được hai ba phần.
Tạ Linh Lung chớp mắt vài cái, khó hiểu nói, “Ầy! Đang trò chuyện vui vẻ sao đột nhiên lại đi rồi, không phải y muốn đi tìm thần y à? Vì sao không cần thiệp mời.”
“Ngươi biết đao của Dạ Tu La trông như thế nào không?” Tạ Hoài Phong không đầu không đuôi nói.
Tạ Linh Lung đảo mắt, kể ra mấy câu đã nghe được trên đường đi, “Có người nói là hắc kim cổ đao, khi rút đao ra sẽ có tiếng hổ gầm vang! Còn có người nói là lưỡi đao bằng bạc, mỏng như tờ giấy, không nhìn thấy được dưới ánh trăng. Nhưng nghe nói lưỡi đao bị tổn hại khắp nơi khiến miệng vết thương so le không đồng đều nên khi chém máu me đầm đìa!”
Bọn họ ngồi ở vị trí sát đường, Tạ Hoài Phong nhìn xuống có thể thấy bóng lưng của Úc Trì vừa ra khỏi tửu lầu.
Tạ Hoài Phong gật đầu, hất cằm về phía tấm lưng kia, “Y nhất định võ công cao cường, thử xem?”
“Thật sao?” Ánh mắt Tạ Linh Lung sáng ngời.
Gần đây nàng say mê luyện võ, Tạ Đường Phong đuổi nàng đi theo rèn luyện chính là vì giáo đầu ở Võ đường mỗi ngày đều bị nàng quấn lấy đến sứt đầu mẻ trán, Tạ Linh Lung tìm được cơ hội liền tìm bọn họ so chiêu, một ngày hai ngày thì không sao, nhưng đến tận nửa tháng thì ai cũng chịu không được.
Không cần Tạ Hoài Phong nói thêm gì nữa, nàng lau miệng rồi nắm lấy cây roi dài đang cuộn trên bàn. Nàng cũng lười đi xuống cầu thang, ấn vào lan can trực tiếp nhảy từ tầng ba xuống, chiếc váy màu hạt lựu nàng mặc tung bay trong gió.
Tạ Hoài Phong cong khóe miệng giống như không nghe thấy tiếng trầm trồ sau lưng, cầm ly nhìn xuống đường.
Linh Lung tính tình đơn thuần ngay thẳng lại gặp phải một cái hũ nút như Úc Trì.
Tạ Hoài Phong nhìn tình hình giữa hai người bọn họ có thể đoán được hai người đang đối thoại, ước chừng là Linh Lung khách khí đưa ra lời mời tỷ thí nhưng lại bị Úc Trì cự tuyệt, tiểu nha đầu kia khẳng định sẽ không để y đi, nói một câu "Mạo phạm" rồi trực tiếp ra tay.
Tòa lầu hình bát giác có bốn tầng, lần vung roi đầu tiên của Linh Lung đã thu hút không ít người ghé vào lan can nhìn xuống. Trên đường lại càng tụ lại không ít người xem náo nhiệt, một thiếu niên anh tuấn và một cô nương xinh đẹp có thể có mối thù gì, ai cũng thích hóng chuyện nên không hề nghi ngờ.
Úc Trì né đòn roi đầu tiên giáng xuống. Y nghiêng người tránh sang bên cạnh, ánh mắt thuận thế nhìn lên lầu bát giác.
Tạ Hoài Phong biết y là ai.
Úc Trì đối mặt với cặp mắt biết cười kia liền biết mình đã bại lộ thân phận. Nhưng Linh Lung không cho y cơ hội để suy nghĩ, tiểu nha đầu này đã bị tổng giáo đầu Võ đường của Lạc Nhật sơn trang đánh cho tơi tả, thẳng đến mùa đông năm trước hai người đã có thể đánh ngang tay. Một roi chưa đánh trúng mà cổ tay nàng đã rung lên, roi dài linh hoạt đến mức như thể hiểu được suy nghĩ của nàng, đuôi roi mỏng kéo thành một bông hoa trước mặt Úc Trì.
Roi thứ hai, roi thứ ba...
Tạ Linh Lung từng bước ép sát, mà Úc Trì chỉ phòng thủ, lui chứ không tiến, ngay cả đao cũng không rút khỏi vỏ.
Tiểu nha đầu tính khí cao ngạo, nhìn ra Úc Trì thật sự không muốn cùng nàng tỷ thí, nhưng càng như vậy nàng càng muốn khơi dậy tính hiếu thắng của Úc Trì. Đao cũng không rút ra thì không phải đang khinh thường nàng sao?
Cánh tay nàng run lên, roi trực tiếp quấn lên vỏ đao trong tay Úc Trì, Linh Lung nhếch khoé miệng, hung hăng kéo trở về.
Không ngờ Úc Trì lại lảo đảo một cái, trực tiếp ngã xuống đất.
Linh Lung hơi sửng sốt, theo bản năng giương mắt lên lầu bát giác tìm Tạ Hoài Phong.
Không phải ngài nói người này võ công cao cường sao? Nhìn kiểu gì cũng chỉ là một cái bao cỏ.
Một bộ bạch y nhẹ nhàng nhảy xuống, mũi chân Tạ Hoài Phong chạm xuống đất, tựa như một chiếc lá cây uyển chuyển nhẹ nhàng.
Hắn cau mày, hai bước đi tới bên cạnh Úc Trì, túm lấy cổ tay y.
Người xem náo nhiệt xung quanh lập tức xôn xao, xúm lại xem có phải hắn định giết người hay không. Tạ Hoài Phong quỳ một gối bên cạnh Úc Trì, trong khoảng thời gian ngắn không sờ thấy mạch tượng của y.
Người này...
-
Úc Trì bừng tỉnh khỏi một giấc mộng rất thật.
Lửa lớn hừng hực ở trước mắt y, phía sau cũng thế, bên cạnh cũng vậy, ngay cả trên người y cũng có lửa. Sức nóng giống như một thanh đao khoét sâu vào thịt, bên tai vẫn luôn có một nữ nhân đang gào khóc gọi tên y, y không phát ra tiếng được, chỉ có thể ở trong mảng đỏ rực đó bị ngọn lửa liếm từng chút một.
Sau đó đột nhiên lại biến thành một hầm băng, lớp băng thật dày phía dưới là hồ nước lạnh lẽo thấu xương.
Có mấy người khuôn mặt dữ tợn ấn y xuống hồ, hít thở không thông cùng rét lạnh bao bọc y, từ chân tóc đến xương cốt, khắp nơi đều lạnh lẽo.
“Úc Trì?”
Úc Trì mở choàng mắt.
Ngực y kịch liệt phập phồng, lạnh lẽo thấu xương còn chưa tan đi, răng y đánh lập cập, trước mắt trở nên trắng xoá.
“Úc Trì, có nghe thấy không.”
Y nỗ lực ổn định hô hấp gần như khô kiệt của mình, từ trong mảng trắng xoá hiện lên hình bóng mà y ngày nhớ đêm mong, khuôn mặt và bờ môi quen thuộc. Y há miệng thở dốc, một chữ thốt ra từ trong miệng, khàn khàn, run rẩy.
“Tạ...”