Anh nói buổi tối sẽ đến.
Buổi tối này là lúc nào? Khi tan ca? Khi ăn bữa tối? Hay là ban đêm?
Nguyễn Lưu Tranh vẫn đứng ngồi không yên, luôn suy nghĩ và đặt giả thiết làm thế nào để đối diện với cuộc gặp mặt cùng anh, câu đầu tiên nên nói gì.
Cô biết mình như vậy là không tốt, cũng đang làm trái lại những quyết định của mình trước kia, phải diệt trừ toàn bộ tro tàn còn vương vấn, nhưng mà, dường như bên trong có thứ cảm xúc háo hức nào đó khó có thể kiểm soát được. Cô có thể điềm nhiên như không đứng trước cửa sổ trông coi bố truyền dịch, từng giọt nước nhỏ xuống, nhưng lại không cách nào ngăn cản vô số những suy nghĩ đang va chạm vào nhau trong trái tim mình.
Ba, bốn giờ sau, điện thoại của Bùi Tố Phân kêu lên, nó ở ngay bên tay Nguyễn Lưu Tranh.
Cô đánh mắt qua xem, hiển thị có cuộc gọi đến: Chí Khiêm.
“Mẹ, nghe điện thoại.” Trái tim cô đập thình thịch không sao giải thích được.
“Sao con không nghe?” Bùi Tố Phân đang gấp quần áo, đặt quần áo qua một bên, nhìn vào màn hình điện thoại cũng hiểu được phần nào: “Alo, Chí Khiêm à?”
Âm lượng điện thoại của Bùi Tố Phân rất to, bệnh viện lại yên tĩnh, cô hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của anh ở đầu bên kia, chỉ là không nghe rõ được nội dung.
Cô cố tình đi ra.
“Ồ, được được, con không cần bận tâm chúng ta, chúng ta tự qua đó được, bây giờ…” Bùi Tố Phân đột nhiên không nói nữa, nhìn Nguyễn Lưu Tranh một chút, “Chí Khiêm, con cứ làm việc của mình cho tốt, mẹ có thể tự về nấu cơm, thật đó.”
“Chí Khiêm nói nó tạm thời có thêm một ca phẫu thuật, không có thời gian mang cơm đến.” Bùi Tố Phân cúp điện thoại.
Nguyễn Lưu Tranh xem như là có thể thở phào một hơi.
Cô dự đoán, chắc là sau chữ “bây giờ” ở câu kia Bùi Tố Phân muốn nói, bây giờ Lưu Tranh quay về rồi đại loại như thế….
Thực ra thì mẹ đã quá cẩn thận, nói hay không nói đều không quan trọng, cô và anh có lúc cũng cần phải gặp lại nhau.
Vả lại, người ở trong bệnh viện, chỉ cách anh mấy tầng lầu, cô lại còn ra ra vào vào, xác xuất để chạm mặt anh kỳ thực là quá lớn.
Lúc này, sự kiên định của cô cho rằng là như vậy. Nhưng mà, trái với dự liệu của cô, mỗi ngày cô đều chuẩn bị cho cuộc gặp mặt ngẫu nhiên, nhưng lại chưa bao giờ gặp anh.
Là cố gắng tránh né? Hay là thực sự không thể gặp lại?
Vả lại chuyện đó cũng không thể nào tính toán nhiều.
Bố dần dần hồi phục, đã được ra viện. Người đó lại như bốc hơi đi khỏi thế giới này, thực sự không xuất hiện thêm, ngay cả cơ hội trả tiền cho anh cô cũng không có…..
Rời khỏi bệnh viện, muốn bắt tay vào làm mọi chuyện một cách yên bình, đầu tiên là phải tìm một công việc.
Ở ngoài sáu năm, tốt nghiệp nghiên cứu sinh, hoàn thành bồi dưỡng đúng quy định, đạt được giấc mơ cô đã từng mong đợi, có đủ tư cách hành nghề y chữa bệnh cứu người. Sáu năm này có thể nói rằng đã trải qua vô cùng gian khổ, đi một đường vòng lớn, nhưng mà chung quy vẫn có thành quả.
Bệnh viện hàng đầu Bắc Nhã có anh ở đó dù muốn vào cũng không có khả năng, cô cũng không muốn vào đó. Trên thực tế, cô tốt nghiệp một trường đại học ở nơi khác muốn vào một bệnh viện tốt trong thành phố đều có chút khó khăn, cho nên cô cũng tự biết khả năng của mình chỉ nộp đơn vào mấy bệnh viện thông thường. Rất nhanh, bệnh viện Tây Thành đồng ý tuyển dụng cô, chỉ là bệnh viện này cách nhà quá xa.
Cô muốn đi làm ngay, cũng không để ý tới điểm này, cực kỳ thích thú đến báo danh. Công việc này coi như là cũng ổn định, có công việc rồi, trái tim cô cũng thực sự bình yên lại.