Khẳng định là kiệt tác của con gái anh, cô cũng lười nói, nhưng mà, anh lại cứ vô lại dính lên, ôm lấy cô, cọ cô cả người dính linh tinh.
Cô ghét bỏ không thôi, vốn dĩ hôm nay đã có chút mất mát, anh còn muốn không để ý nháo cô như vậy, không phải chọc người ta chán ghét sao?
“Đi ra!” Cô đẩy anh ra, chỉ cảm thấy kẹo trên người anh dính đầy lên người cô, toàn thân không thoải mái.
Vốn dĩ đã tắm rửa rồi, cô cau mày định vào tắm qua một lần nữa, vừa muốn đóng cửa lại, anh đã chen vào.
“Anh làm gì?” Cô tức giận đẩy anh ra ngoài.
Nhưng anh lại nhìn ra rồi, cô không vui, cho rằng là vì mình chiều con gái cô còn đang tức giận, chen vào ôm lấy cô hỏi, “Còn giận sao?”
Cô nhìn mấy vụn bánh quy trên tóc anh, vừa tức vừa buồn cười, người này lại rất xấu xa, cô giãy giụa thế nào cũng không thoát được, tức đến bất động, “Anh ôm em làm gì? Em tắm cũng không tắm được! Anh tắm cho em à?”
Điều này lại vừa trúng với ước nguyện của người nào đó, vui vẻ nói, “Được! Anh tắm cho em!”
“…” Cô cũng chỉ tiện miệng nói như vậy thôi, anh còn thực sự hăng hái! Khó xử cấu anh, “Em đâu có ý đó!”
Anh có được khẩu dụ của chính miệng vợ đại nhân, đã bắt đầu bận rộn, “Vậy là ý gì?”
“Anh xem trên tay anh toàn là kẹo! Đừng nghịch linh tinh trên người em! Thật khiến người ta phiền!” Cô kéo tay anh.
“Sao thế, bà xã? Hôm nay anh làm gì sai sao?” Cả người anh đều lấn qua, đồng thời một tay tranh thủ mở nước, “Không muốn nhìn anh như thế sao?”
“…” Sai sao? Cô âm thầm thở dài, cũng không phải lỗi của anh, không trách anh, cô chỉ có chút khó chịu thôi, bị anh quấn lấy không thể nhúc nhích, chút khó chịu trong lòng liền rơi trên người anh, “Chính là không muốn thấy anh đó! Anh đừng tới tự chuốc phiền! Cẩn thận em cãi nhau với anh!”
Nhưng trái lại anh càng ưỡn mặt dính vào, còn thổi khí bên tai cô, “Có vị danh nhân đã nói, tất cả cãi vã giữa hai vợ chồng đều là vì pháo không nổ đủ! Có tức giận gì, ‘ừm’ một lần là tốt ngay!”
“…” Cô nhất thời mở rộng tầm mắt, đây cũng quá thẳng thừng đi? Mặc dù anh thường không có giới hạn, nhanh đều rất uyển chuyển, thẳng thắn nói ra như vậy vẫn là lần đầu tiên, cô có chút không tiếp thu được, sững sờ, “Vị danh nhân nào nói?”
“Ừm, một vị gọi là độc giả của Siêu Siêu, nói cho chị anh, chị anh dạy lại cho anh.”
*Chị anh ở đây là bà tác giả Cát Tường Dạ -_-!!!
“…”
Người nào đó áp dụng triệt để câu danh ngôn, thời khắc quan trọng nhất còn hỏi cô còn tức giận không, cô tiến thoái lưỡng nan, cắn một cái trên vai anh, sau đó, anh liền đắc ý nở nụ cười.
Vắt kiệt sức lực từ phòng tắm trở về giường, hai tay anh ôm lấy cô, cả người nhẹ nhàng khoan khái, cô có chút choáng váng mơ hồ, muốn ngủ.
“Bây giờ nói xem vì sao không vui.” Anh cọ trên gò má cô, gốc râu khẽ cọ qua.
Ngứa ngáy, cô chui vào chỗ sâu hơn trong lòng anh rụt cổ lại, “Không có không vui…”
“Vì anh chiều chuộng Ninh Hồi?” Anh không tin, nhất cử nhất động một cái liếc mắt nhăn mày của cô đều ở trong tầm mắt anh, cười cười, “Ăn giấm của con gái?”
“Anh cho rằng ai cũng giống anh ngay cả giấm của trẻ con cũng ăn sao?” Cô không nhịn được cho anh một ánh mắt xem thường.
“Vậy thì vì sao?”
Cô nghe giọng nói dịu dàng của anh, dần dần, liền cảm thấy có chút tủi thân, chán nản lẩm bẩm trong lòng anh, “Ninh Ngộ với Ninh Hồi ấy, em dạy chúng nó nhiều lần như vậy rồi còn không chịu gọi mẹ, con nhà người khác không phải luôn học gọi mẹ trước sao? Có phải em làm một người mẹ không xứng chức không, không đủ gần gũi với chúng nó?”
Thì ra là vậy…
Cô có biết không, vẻ mặt chán nản của cô bây giờ giống y hệt lúc Ninh Hồi tức giận? Đầu mày nhăn lại, cánh môi hơi bĩu, mặt mày như in ra từ một khuôn?
Anh cười, hôn lên trán cô, “Em chỉ cần làm một người vợ tốt là được.”
“….” Nói gì vậy? Đây là lời an ủi người ta sao? Ngụ ý là thực sự cô không xứng chức sao?
Anh còn chưa nói xong, tiếp tục thấp giọng nói bên tai cô, “Được rồi, em với chúng nó đã gần gũi đủ nhiều rồi, còn nhiều thêm nữa là anh chẳng có chút nào luôn, em là vợ anh, không cho phép quá tốt với chúng nó…”
“…” Đang nói bình thường lại ăn giấm, còn không cho cô đối xử quá tốt với con, đây là logic gì vậy, lại ném cho anh một ánh mắt khinh bỉ nữa, “Anh có phải bố ruột của bọn trẻ không đấy? Có người nào đối với con như vậy không?”
Mặc dù logic của anh kỳ lạ, nhưng cô vẫn bị sự kỳ lạ của anh chọc cười, vốn dĩ còn có chút buồn ngủ, lúc này bị anh nói linh tinh một hồi ngược lại tỉnh táo không ít, vả lại không phải chuyện gì lớn, trái tim cũng buông lỏng hơn, lấy điện thoại ra nghịch, ngoài ý muốn phát hiện ra, vòng bạn bè của Đinh Ý Viên vừa thêm một tin, một câu nói: Nhạn tự hồi thời, nguyệt mãn tây lâu(*).
(*) Khi chim nhạn bay trở về, ánh trăng chiếu đầu lầu Tây.
Cô không hiểu vì sao Đinh Ý Viên đột nhiên trở nên văn nghệ, nhưng ngày hôm sau, cô đã hiểu, bởi vì Trình Chu Vũ trở về…
Chỉ là hai người này rất kỳ lạ, trước kia không phải là oan gia đấu võ mồm sao? Bây giờ hai người gặp mặt lại như người xa lạ?
Tranh thủ lúc rỗi, Nguyễn Lưu Tranh thực sự không nhịn được, lặng lẽ hỏi Đinh Ý Viên, “Cô với thầy Trình sao vậy?”
Đinh Ý Viên ngẩn ra, lập tức lộ ra biểu cảm không thèm để ý, “Cái gì làm sao? Không sao cả!”
Được rồi, đây là cô ấy không muốn nói, vậy thì thôi, Nguyễn Lưu Tranh cũng không phải người lắm miệng.
Nhưng mà, Đinh Ý Viên không phải, sau khi phủ nhận, hừ hừ hai tiếng, “Người ta học rộng tài cao, tiền đồ vô lượng, chúng ta tính là gì chứ, đừng liên lụy anh ta.”
“…” Ồ, trong lời nói có chuyện nha!
Chỉ là Đinh Ý Viên nói một nửa giấu một nửa, không nói tiếp nữa.
Đồng nghiệp trong khoa hoan nghênh Trình Chu Vũ về nước, nhất là các y tá nháo hăng nhất, nhao nhao biểu thị muốn Trình Chu Vũ mời khách.
“Được thôi.” Trình Chu Vũ đáp ứng không chút do dự, buổi trưa gọi đồ ăn ngoài, mời mọi người trong khoa ăn cơm.
Nhưng mà, Đinh Ý Viên lại xách hộp cơm đi ra ngoài.
“Bác sĩ Đinh, cùng ăn đi! Bác sĩ Trình mời đó!” Có y tá cho rằng cô ấy không biết, gọi cô ấy lại.
Đinh Ý Viên chưa bao giờ giấu hỉ nộ ái ố, sắc mặt lạnh lùng, “Mọi người ăn đi, tôi hẹn bố tôi đến nhà ăn.”
Lúc đó, Trình Chu Vũ cũng ở đó, nghe thấy lời cô ấy nói đầu không ngẩng lên, giả vờ không nghe thấy.
“Bác sĩ Trình, anh gọi bác sĩ Đinh cùng ăn đi, khó có được chút náo nhiệt!” Còn có y tá không hiểu ẩn tình, thực sự cho rằng Đinh Ý Viên hẹn viện trưởng Đinh ăn cơm.
Trình Chu Vũ không thể tránh né, lúc này mới nói, “Bác sĩ Đinh, bằng không nể mặt chút?”
Đinh Ý Viên quay đầu cười lạnh, “Mặt của anh ở đâu?”
Trình Chu Vũ vừa nghe xong sắc mặt liền thay đổi, nếu như là trước kia, thế nào cũng sẽ không yếu thế cãi lại cô ấy mấy câu, nhưng lần này, sau khi cứng ngắc liền cười nhàn nhạt, không nói thêm gì nữa.
Đinh Ý Viên lại hừ lạnh, xách hộp cơm rời đi.
Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy, đã xảy ra chuyện lớn, ánh mắt nhìn về phía Ninh Chí Khiêm, anh lại đang nghiên cứu mấy món đưa tới có gì ngon, sau đó gắp một bát lớn bê tới trước mặt cô dâng vật quý.
Cô bưng bát tránh khỏi chỗ náo nhiệt của các y tá, lặng lẽ tới một bên, hỏi anh, “Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Suy nghĩ của anh căn bản không cùng một sợi dây với cô, lại trả lời, “Ăn cơm nha, Trình Chu Vũ về nước mời khách.”
“…” Phí lời, chuyện này cô còn không biết? Cô thấy trong bát anh có khá nhiều ớt, liền dùng đũa chọn ra từng miếng từng miếng cho anh, “Em hỏi là Đinh Ý Viên và Trình Chu Vũ ấy, hai người họ như thế nào?”
Dáng vẻ anh kinh ngạc, “Hai người họ…có chuyện?”
“…” Cô sắp sụp đổ rồi, “Ở đây ai không nhìn ra? Hai người họ xảy ra chuyện rồi!”
Anh còn mang vẻ mặt mờ mịt, “Xảy ra chuyện gì?”
“…” Được rồi, cô phục hoàn toàn.
Anh còn ra dáng suy tư, “Hai người họ không phải luôn như vậy sao? Đinh Ý Viên vừa đến đã đối chọi với Trình Chu Vũ, suốt ngày cãi nhau, em cũng không phải không biết!”
Trời ạ! Cô khua tay, hạ giọng nói, “Anh không biết có câu gọi là oan gia vui vẻ sao? Hai người đó tuyệt đối có triển vọng!”
“Em nói là….” Ninh Chí Khiêm ngẩn ra một chút, “Hai người họ yêu đương?” Nói xong gật gật đầu, “Lúc đầu anh cũng có chút hoài nghi, nhưng mà, sau này một chút dấu hiệu họ cũng không có, anh liền cảm thấy không có khả năng.”
“…” Lại còn không có một chút dấu hiệu, quả thực dấu hiệu nhiều lắm được chưa! “Em nói bình thường anh đi làm kiểu gì vậy?”
Anh cũng không hiểu, “Anh là bác sĩ! Đi làm là khám bệnh nhân! Ai rảnh đi xem người ta yêu đương?”
“…” Được rồi, cô từ bỏ hỏi anh.
Buổi chiều, Ninh Chí Khiêm xuống lầu lấy xe trước, cô và Đinh Ý Viên chậm chạp xuống lầu.
Biểu cảm của Đinh Ý Viên rất lãnh đạm, xem ra còn đang rầu rĩ vì chuyện buổi trưa.
Nguyễn Lưu Tranh muốn nghe ngóng, lại ngại ngùng, ở bên cạnh lo lắng suông.
Chính Đinh Ý Viên cũng không nhìn nổi nữa, thình lình nói, “Hỏi đi.”
“Hả?” Cô kinh ngạc.
“Tôi thấy cô nôn nóng như kiến bò chảo nóng, còn không phải muốn hỏi chuyện giữa tôi và Trình Chu Vũ sao? Hỏi đi.”
Nguyễn Lưu Tranh rất ngại ngùng, cười cười.
Đinh Ý Viên cười lạnh, “Cô cảm thấy một người vì xuất ngoại, liền vứt bỏ tình cảm đáng để tôi thích sao?”