Từ khi đăng ký đến lúc kết hôn tất cả đều rất thuận lợi.
Người lo liệu công việc chuẩn bị hôn lễ là Ôn Nghi, lần thứ hai làm hôn lễ cho con trai, người làm mẹ như bà đã thêm mười tuổi, sức lực cũng không bằng mười năm trước, nhưng tinh thần còn hơn, cũng không kiêng kỵ đây là lần kết hôn thứ hai của con trai. Tất cả công việc đã được chuẩn bị ổn thỏa trước khi Nguyễn Lưu Tranh trở về, thiệp mời khách khứa đã gửi từ lâu, chỉ đợi hai người về nhà là mau chóng làm lễ.
Có một người mẹ chồng tài giỏi như vậy, toàn bộ quá trình hôn lễ Nguyễn Lưu Tranh chỉ phải hiện thân lúc thử lễ phục, sau đó ngồi chờ thời điểm hôn lễ xuất hiện là được, toàn bộ quá trình đều chưa phải mệt mỏi, nhưng mà hai ngày nay, lại bị người mới về là anh dày vò cho mệt mỏi rã rời.
Khó khăn lắm mới được nghỉ, cô hy vọng có thể đi nhiều nơi cùng anh, cho dù là đi dạo phố cũng được, chứ không phải hở ra một chút là bị anh đè xuống bơi lội!
Bây giờ anh quả thực không có gì phải lo ngại!
Trước kia luôn lo lắng, dù sao cũng phải đi làm, phải lên bàn mổ, không thể làm mình hoặc cô quá mệt mỏi, bảo vệ tinh lực rất quan trọng, bây giờ thì không cần nữa, nghỉ kết hôn, quả thực có thể để anh mặc sức làm!
Nói chung ba ngày nay Nguyễn Lưu Tranh ngáp cả ngày, còn mệt hơn so với trực đêm, trước hôn lễ một ngày khi hai nhà cùng nhau ăn cơm có nói gì đó cô không nghe rõ, liên tục ngáp, sau đó nghe thấy anh nói một câu rất thất vọng, “Hả? Có quy định này sao?”
Quy định anh nói, nhất định là lên quan đến hôn lễ rồi, cô sợ mình không nghe thấy hôm sau sẽ làm trò cười cho thiên hạ, liền vội hỏi, “Quy định gì ạ?”
Mọi người nhìn cô kỳ quái, lẽ nào vừa nãy nói chuyện cô không nghe thấy sao?
“Mẹ, bà ngoại nói hôm nay mẹ phải về nhà mình ở, không thể gặp mặt bố.” Ninh Tưởng giải vây giúp, đâu ra đấy.
Cô như trút được gánh nặng, cười thư thái, “Là có quy định này!” Quy định này quá tốt! Cuối cùng cô có thể nghỉ ngơi một đêm rồi! Phải biết là, buổi chiều trước lúc ăn cơm, anh ngủ trưa dậy còn bơi lội một lần! Bây giờ eo rất ê ẩm….
Anh ở bên cạnh thất thần nhìn cô chằm chằm, “Em vui như vậy?”
“…” Cô cười ha ha, mình cũng cảm thấy ngoài cười nhưng trong không cười, “Em là vì ngày mai có thể lấy anh nên mới vui…”
Sắc mặt anh dần tốt lên chút, dựa sát vào cô, nói bên tai cô, “Đêm mai động phòng phải trả anh gấp đôi.”
Còn động phòng nữa, là vợ chồng già cả rồi…
Hơn nữa loại chuyện này còn nói trước mặt nhiều người như vậy?
Cô dẹt môi, không dám phản bác lại anh, chuyện này nếu như phản bác lại anh, tính tình thiếu gia của anh lại tới….
Ngày hôm sau Ninh Tưởng làm hoa đồng, rất vui vẻ, “Mẹ mẹ, mẹ biết không? Ngày mai con đẹp trai lắm!”
Lúc cậu thử lễ phục hoa động, mẹ không nhìn thấy, cậu phải khiến hai mắt mẹ phát sáng!
Nguyễn Lưu Tranh nhéo gương mặt mũm mĩm của cậu, “Đó là đương nhiên, Tưởng Tưởng của mẹ là đẹp trai nhất!”
“Đẹp trai hơn bố không ạ?” Đôi mắt Ninh Tưởng phát sáng chứa đầy chờ mong.
“Tất nhiên là đẹp trai hơn bố rồi!” Cô khẳng định nói.
Ninh Tưởng cười với Ninh Chí Khiêm, “Bố, bố xem, mẹ cũng nói như vậy!” Cậu đã nói bộ lễ phục nhỏ của cậu đẹp hơn của bố mà!
Ninh Chí Khiêm vò đầu cậu một hồi, “Mau ăn cơm!”
Nguyễn Lưu Tranh cười, bị con trai so sánh không bằng anh cũng muốn ghen?
Cũng may, chồi non Ninh Tưởng này có tính đàn hồi cực tốt, vừa bị bố đàn áp là lập tức có thể ngẩng đầu, cười hì hì, tựa như bố mẹ kết hôn cậu là người vui mừng nhất, đương nhiên rồi, bố mẹ kết hôn là có thể có em trai em gái, mẹ còn có thể đến nhà ở!
Đêm đó, Nguyễn Lưu Tranh cơm nước xong xuôi thì về nhà, hoàn toàn không thấy ánh mắt ai oán của người nào đó.
Hôm sau kết hôn, một đêm trước này vẫn rất kích động, mặc dù không phải lần đầu tiên cưới anh, nhưng tình yêu cố chấp mười mấy năm cuối cùng cũng chân chính nở hoa, tư vị trong đó, không phải một từ ngọt ngào là có thể hình dung hết.
Nguyễn Lãng cũng về, người một nhà cùng nhau nói chuyện.
Bùi Tố Phân nắm tay cô, lời nói thấm thía, “Tranh nhi, trước kia mẹ cũng đã nói với con, Chí Khiêm là người đàn ông tốt hiếm có, con không nghe mẹ, tùy hứng muốn ly hôn, bây giờ còn có thể tìm lại được nó, thật sự là vận may từ trên trời rơi xuống, lần này phải làm một người vợ một nàng dâu tốt, đừng tùy hứng nữa, con cũng may mắn, gặp được mẹ chồng tốt, đổi lại là bà mẹ chồng khác, con đâu thể sống dễ chịu như vậy? Phải tiếc phúc! Ngoại trừ mẹ và bố con, ai có thể dung túng con mãi? Phải biết có chừng mực.”
Đi qua đủ thứ, Nguyễn Lưu Tranh chưa bao giờ nói với người nhà, bây giờ cũng không có ý định nói lại nữa, chỉ ngoan ngoãn nhìn mẹ, rồi đồng ý.
Nguyễn Lãng lại nói, “Mẹ, mẹ yên tâm đi! Bất kể chị con tùy hứng thế nào kiêu ngạo thế nào, anh rể đều sẽ coi chị ấy là bảo bối!”
“Con thì biết gì? Cần con lắm miệng à?” Nguyễn Kiến Chung trách cứ con trai một câu.
“Đương nhiên con biết!” Nguyễn Lãng không phục nói, “Người khác thế nào con không rõ, nhưng anh rể con chỉ biết một người, cũng hơn mười năm rồi, anh ấy đối với chúng ta chỉ có càng ngày càng tốt, trước kia chị con cũng ly hôn với anh ấy rồi mà vẫn còn tốt như vậy với nhà chúng ta, bố mẹ có thể tìm được người giống thế không?”
“Cho nên mới muốn chị con quý trọng!” Bùi Tố Phân liếc con trai một cái.
Nguyễn Lãng không còn gì để nói rồi, nhưng vẫn cố già mồm, “Ngược lại con cảm thấy chị con có thể kiêu ngạo một chút, đàn ông ấy à, đều như vậy cả, càng khó có được càng quý trọng, phụ nữ càng phủ phục dưới chân anh ta, anh ta càng coi thường, mẹ thấy chị con như thế, tùy hứng vứt bỏ anh rể, nhiều năm như vậy anh rể vẫn cướp chị ấy lại không phải sao!”
“Chỉ giỏi ngụy biện!” Nguyễn Kiến Chung lại muốn mắng cậu.
Nguyễn Lưu Tranh cười khúc khích, âm thầm cảm thấy, lời nói của Nguyễn Lãng cũng có chút đạo lý, hiệu quả có chỗ giống lúc trước Tiết Vĩ Lâm nói.
“Con còn cười!” Bùi Tố Phân chọc vào trán cô, “Lúc ly hôn mẹ sắp bị con làm tức chết rồi! Hai vợ chồng cãi nhau, dù có long trời lở đất thế nào cũng không được nói hai chữ ly hôn! Đả thương người biết bao! Lần này con còn làm loạn như thế thì mẹ không nhận con nữa!”
Lời nói này có chút nặng nề, có điều, Nguyễn Lưu Tranh cũng có thể nhận thức được trước kia mình ly hôn cùng với đi xa nơi đất khách đã tổn thương trái tim bố mẹ bao nhiêu, “Được rồi mà mẹ, con sai rồi còn không được sao, lần này sẽ không vậy nữa, con sẽ đối tốt với con rể cưng của mẹ, ngoan ngoãn sinh con cho anh ấy, sống qua ngày thật tốt được chưa?”
Lúc này Bùi Tố Phân mới buông tha cô, có điều chưa nói mấy câu lại vòng trở lại, đem lời căn dặn cô mười năm trước làm sao để làm vợ tốt nói lại một lượt, cô cũng nghiêm túc lắng nghe.
Cả nhà cùng nhau nói chuyện cả tối, cuối cùng Bùi Tố Phân nhắc cô ngủ sớm một chút, hôm sau phải làm một cô dâu xinh đẹp.
Lúc này cô mới lên lầu chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lúc đi tắm lại phát hiện trên quần có chút máu. Bạn tốt đến rồi?
Nhớ tới lời anh nói bên tai cô khi ăn cơm, đêm mai muốn đền bù gấp đôi, không khỏi thầm buồn cười, thế này sao có thể bồi thường? Cảm thấy tuần trăng mật này anh cũng không ổn rồi…
Hôm sau, trời còn chưa sáng cô đã thức dậy, vừa mới rửa mặt xong, đoàn phù dâu đã dẫn thợ trang điểm tới.
Lần này so với mười năm trước vẫn có chỗ khác nhau, chí ít thì phù dâu đã khác.
Năm đó cô vừa mới tốt nghiệp, bạn bè tốt đều ở bên cạnh, cùng cô trài qua một đêm trước khi cưới, mãi đến khi anh đến đón cô.
Nhưng lần này, bạn bè của cô đều không ở bên cạnh, trong nhóm phù dâu cũng đều là bạn bè thân thích bên anh, duy nhất một người thân cận với cô là Đinh Ý Viên cũng là đồng nghiệp chung của họ.
Kỳ thực cô rất tò mò Đinh Ý Viên và Trình Chu Vũ phát triển ra sao, có điều hỏi thăm chuyện riêng tư của người khác thì không tốt lắm…
Đợi sau khi cô trang điểm xong, Đinh Ý Viên tiến lên quan sát cô, tấm tắc khen ngợi, “Chẳng trách tôi không cạnh tranh được với cô, trang điểm xong cũng đạt đến bốn chữ khuynh quốc khuynh thành đó chứ, đàn ông quả thực là hiệp hội ngoại hình! Ngay cả chủ nhiệm Ninh cũng không ngoại lệ! Được thua bởi một đại mỹ nhân, tôi nhận!”
Nguyễn Lưu Tranh cười, con người Đinh Ý Viên này lời nói trước giờ đều như vậy, đúng là phong cách của cô ấy!
Mười ba của Tiêu gia cũng là một trong số phù dâu, cũng không quen thuộc lắm với cô, bây giờ cũng đã một năm trôi qua rồi, chẳng những không có kết quả với Ninh Thời Khiêm còn kết thành thù sao? Nếu không vì sao lúc đón dâu lại không chỉnh chú rể, cô ấy lại có hứng thú chỉnh phù rể như vậy?
Những phù dâu khác làm khó chú rể cô ấy mặc kệ, cuối cùng cô ấy đề ra ba cửa ải cho phù rể, ví dụ như muốn phù rể vác nặng ngồi xổm, tám phù rể kết đôi với một công chúa bế một người, đứng lên ngồi xuống 200 cái; lại ví dụ như muốn phù rể ngẫu hứng biên soạn bài hát, trong lời hát phải có tên cô dâu chú rể; Sau đó còn phải nói ra bí mật không muốn ai biết giữa cô dâu và chú rể, hơn nữa phải hài lòng mới mở cửa.
Trong nhóm phù rể người thân với Ninh Chí Khiêm nhất chính là Ninh lão tứ, anh em trong nhà mà…
Kết quả, Ninh lão tứ vò đầu, lóe lên cái gì đó!
“Bí mật của chị dâu thì tôi không biết, tôi nói một bí mật của lão nhị đi! Có một lần chúng tôi ngủ đêm ở chỗ ông cụ, rất nhiều người, nên chỗ ngủ không đủ, tôi phải chen nhau với lão nhị, để tôi nghĩ xem là năm nào, à, đúng là một năm trước khi chị dâu trở về, kết quả nửa đêm tôi bị người nào đó kéo vào lòng! Nếu như không phải tôi phản ứng nhanh thì đã bị hôn rồi! Trong miệng lão nhị gọi Lưu Tranh nữa! Quả thực là ác mộng cả đời tôi…”
Nguyễn Lưu Tranh ở bên trong nghe, cười đến nỗi không ngóc đầu lên được, trong nhóm phù dâu phù rể có bao nhiêu người trong bệnh viện chứ, không biết hình tượng lạnh lùng của anh còn không đây?