Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 289:



Con cái, đã từng là chủ đề hai người họ đều tránh, dù sao cũng là một vết thương nhỏ trong lòng cô, mặc dù tình yêu và dịu dàng của anh hôm nay đủ để xoa dịu vết thương này, anh cũng đã từng rõ ràng trước mặt cô, là không cần con, nhưng cô vẫn lo lắng mình không xứng với sự kỳ vọng của nhà họ Ninh, cho nên có thể không nói thì sẽ không nói.

Nhưng mà, cả năm nay đều ở cùng với Vương Dịch, dần dần cũng giống như chị em tốt, cô nói hết mọi chuyện với Vương Dịch, chị ấy kéo thẳng cô đi kiểm tra, mặc dù mất một bên ống dẫn trứng, nhưng tất cả những thứ khác đều bình thường, muốn cô bớt buồn.

Cô vẫn lo lắng, cô và Ninh Chí Khiêm cách nhau năm tiếng đi xe, không thể ở chung sáng sáng chiều chiều, nhưng chỉ cần ở cạnh nhau anh sẽ luôn quấn quýt không biết đủ, cũng có khi gặp kỳ rụng trứng, nhưng lâu như vậy rồi vẫn không có tin tức, sao không khiến người ta nôn nóng chứ, chỉ là cô luôn giấu nỗi nôn nóng trong lòng, không dám nói với anh, đến nỗi lúc dần dần được ở bên nhau, cô đều có chút sợ hãi, sợ thất vọng, sợ không thể tập trung tinh thần, đêm nay, có lẽ là do bầu không khí chụp ảnh cưới, lại thêm động tác có chút thô bạo của anh, cô mới có sự sung sướng đã lâu.

Chỉ là đáng tiếc, sau một đêm triền miên lại phải chia xa, một tháng!

Sáng sớm, trời còn chưa sáng cô đã thức giấc, nằm bò trong ngực anh, không buồn ngủ nữa, mắt không chớp lấy một cái, lọt vào mắt chẳng qua là da thịt nơi lồng ngực anh, nhưng cô cũng không nhìn vào chỗ đó, ánh mắt ngơ ngác, toàn là luyến tiếc.

Một chiếc giường đơn hai người ngủ vốn dĩ đã nhỏ, dáng người to lớn của anh cuộn tròn, càng lộ ra vẻ ủy khuất, cả một đêm đều nghiêng người ngủ, cũng không biết có bị tê không.

Cô muốn để anh ngủ thêm một lát, hôm nay mình phải đi, dậy sớm chút kiểm tra lại hành lý một lượt. Nhưng chỉ vừa động đậy, anh đã tỉnh, bắt cô đang định chui ra khỏi ngực anh lại, mơ mơ màng màng nói mê, “Trời còn chưa sáng đâu…”

“Em dậy chuẩn bị một chút.” Cô khẽ chọc vào ngực anh, đêm giữa hè, lại là một đêm anh cởi trần, bắp thịt dưới ngón tay đàn hồi mà rắn chắc.

Anh nắm lấy tay cô, để lên môi hôn một cái, ngay sau đó thuận thế hôn lên môi cô, quấn lấy không rời.

“Còn làm loạn?” Cô đẩy anh, làm loạn cũng đừng để lỡ việc, hôm nay cô phải trở về nữa đó!

“Còn sớm!” Anh lật người lên, “Lại phải một tháng không gặp…”

Trước đó cô vẫn đang phiền muộn điều này.

Một tháng!

Bây giờ một tuần không gặp, một ngày không gặp đều đã rất nhớ.

Cô bưng mặt anh, giống như mười năm trước ở trên giường trong khách sạn anh hỏi cô hối hận hay không, trong mắt cô đầy si mê, tất cả đều là nhu tình.

Sau đó, đương nhiên là thỏa mãn mong muốn của anh, chỉ là đêm qua đã làm loạn quá mức rồi, khi trời sáng rõ cô xuống giường hai chân thực sự nhũn ra, khó tránh khỏi nũng nịu oán trách anh một hồi, vẻ mặt đó với anh mà nói chính là phong tình, là dụ hoặc, nhịn không được lại ôm hôn một trận nữa, mới bắt đầu giúp cô cùng nhau thu dọn đồ đạc.

Dù luyến tiếc cũng phải xa nhau, hơn nữa anh không thể đưa cô đến sân bay, trên đường đi về A Khố thị đã tách đường với cô, cô đi về thành phố của tỉnh để lên máy bay, anh trở về bệnh viện.



Lúc chia xa, cô sắp khóc, cố nén không để nước mắt rơi xuống.

Cảm thấy cả đoạn đường này, giữa anh và cô chính là chia xa vô bờ bến, chia xa rồi lại chia xa…

Anh là một người chú ý hình tượng, nhưng cũng không để ý nhiều như vậy, ôm cô chần chừ không cho cô lên xe, không ngừng chạm vào vành tai cô, cắn, “Một tháng! Anh thực sự không biết sáu năm qua anh đã sống như thế nào…”

Nước mắt của cô rơi xuống trên vai anh, thấm ướt áo sơ-mi của anh, cô cũng không biết sáu năm của cô đã trải qua như thế nào, có lẽ lúc đó không có hy vọng xa vời nên cũng không có nhiều thất vọng và bi thương như vậy.

“Trở về nhớ chăm sóc cơ thể, bây giờ vừa đen vừa gầy thật khó coi!” Anh nâng mặt cô lên hôn một cái cuối cùng, đẩy cô lên xe, lại dán lấy, không đi được!

Cô lên xe, vẫn luôn nằm bò lên cửa sổ nhìn anh, nhìn bóng dáng anh nhỏ dần, nhìn anh luôn vẫy tay với cô, nằm bò trên ghế trước khóc đủ luôn, đời này cô ghét nhất chính là cảnh tượng như vậy!

Khóc đủ rồi, lấy điện thoại nhắn tin cho anh: Đây là một lần cuối cùng!

Lời nói này lại khiến anh sợ hãi, lập tức gọi điện thoại tới, “Cái gì lần cuối cùng?”

Cô nghe thấy giọng anh liền nghẹn ngào, cũng không biết nói thế nào, ở đầu kia anh càng nóng ruột, không ngừng truy hỏi.

Cô ngắt điện thoại, nhắn lại cho anh: Lần cuối cùng chia lìa! Một tháng sau về em muốn nhìn thấy anh mỗi ngày!

Cô đợi anh trả lời, nhưng cả nửa ngày cũng không đợi được, cho rằng lúc này anh không rảnh để ý đến cô, chuẩn bị cất điện thoại đi, thì tin nhắn của anh tới: Biểu cảm hôn hôn gửi thế nào?

Hóa ra lâu như vậy là do anh luôn mân mê chuyện này?

Trên mặt cô vẫn treo giọt nước mắt, lại không nhịn được phì cười thành tiếng, người ngồi bên cạnh nhìn cô giật mình, cô lại hồn nhiên không cảm thấy gì, tìm được một đống biểu cảm hôn hôn gửi cho anh, anh mới gửi lại từng cái một.

Qua hồi lâu, cô vẫn vì câu nói này của anh mà nén cười.

Anh từng nói tuổi anh không lớn lắm, nhưng cách sống lại như người già, cô thực sự không muốn đả kích anh, bố cô cũng biết dùng biểu cảm đó được không vậy?! Bố mẹ cô càng già tình cảm càng tốt, con gái giỏi giang, con rể lại tốt, con trai cũng dần vào quy củ, còn cái gì phải phiền lòng nữa chứ? Đi dạo, nghịch gỗ, cũng học thanh niên mân mê điện thoại, luôn vui vẻ.

Có điều cũng khó trách anh. Trong chín năm trước khi cô từ Tinh Sa về, anh chính là một người phong bế bản thân ở bệnh viện và nhà, gần như ngăn cách với thế giới bên ngoài, chưa từng dùng mấy phần mềm giao tiếp? Mặc dù cũng dùng, nhưng toàn là do yêu cầu công việc, chỉ sợ mỗi câu nói đều là học vấn nghiêm túc.

Một năm không gặp bố mẹ, trong lòng cô cũng nhung nhớ! Nghĩ đến đêm nay có thể về nhà, có thể gặp được bố mẹ xa đã lâu, sự kỳ vọng trong lòng đã lấn át được nỗi buồn biệt ly.



Khi về đến Bắc KInh, đã là đêm khuya, cô chưa từng nghĩ sẽ có người tới đón cô, muộn như vậy, bố mẹ hẳn là đã ngủ rồi, nhưng mà, còn chưa đi ra đến cửa, xa xa đã nhìn thấy ba gương mặt quen thuộc: Bố mẹ cô và Ôn Nghi.

Họ cũng đã nhìn thấy cô, mẹ là người hưng phấn nhất, không kiềm chế được vẫy tay với cô, gọi lớn, “Tranh nhi! Tranh nhi!”

Cô kéo hành lý bước nhanh chân, cuối cùng nhào vào lòng mẹ, “Mẹ, muộn vậy rồi mọi người còn tới làm gì ạ? Tự con về được mà.”

“Đứa ngốc, đâu có ai về nhà mà không ai đón? Lần trước là bố con bị bệnh không thể làm khác.” Bùi Tố Phân vui vẻ ôm lấy con mình, “Còn có mẹ chồng con nữa, bà ấy luôn ngóng trông con về, là bà ấy lái xe đưa bố mẹ tới đó.”

Cô nhìn ra phía sau Bùi Tố Phân, Ôn Nghi đang mỉm cười nhìn cô.

Tránh khỏi vòng ôm của Bùi Tố Phân, nhào về phía Ôn Nghi, “Mẹ, mẹ vất vả rồi, con thực sự…thực sự rất cảm động.”

Nửa đêm về nhà, vốn cho rằng chào đón mình chỉ có toàn bộ ánh đèn quen thuộc, suy nghĩ mặc dù một bên là ly biệt nhưng bên này cũng là quê hương, luôn ấp áp, nhưng chưa từng nghĩ, thứ đợi cô là tình thân ấm áp hơn cả ánh đèn điện này.

Không sai, kẻ tha hương trở về, hạnh phúc nhất chẳng qua là có người đợi, có người đón chào.

Cô nhớ đến rất nhiều năm trước, cô cũng đứng ở đây, từ xa nhìn người nào đó đi tới mang theo sự phong trần mệt mỏi của một đất nước xa lạ, giây phút nhìn thấy cô, trong lòng anh cũng giống như cô lúc này sao? Chắc hẳn là vậy, chỉ có điều họ của lúc đó, rốt cuộc đã hiểu sai ý nhau, cũng may, vòng một vòng lớn, cuối cùng vẫn trở về…

Trong nội tâm cô cảm khái, càng thân mật với Ôn Nghi, tựa như gần gũi bà chính là gần gũi anh.

“Mẹ…” Cô có chút nũng nịu.

Ôn Nghi thích cô như vậy.

Trong rất nhiều gia đình giữa mẹ chồng con dâu luôn không thuận hòa, nhà bà không có chuyện này, một cô gái đồng ý vào nhà bạn, tất nhiên là bởi vì yêu thương con trai bạn, là một người mẹ chồng chẳng lẽ không phải hy vọng con trai sống tốt sao? Không hy vọng con dâu đối tốt với con trai bạn sao? Nếu đã như vậy, thì phải đối tốt với cô gái đó!

Đạo lý này dễ hiểu như vậy, quan hệ giữa mẹ chồng con dâu có thể có bao nhiêu rắc rối? Bạn thật tâm đối xử tốt với con người ta, cô gái đương nhiên cũng sẽ đối với bạn chân thành. Giống như bà coi con dâu thành con gái, nếu như con trai không có ở nhà, thì vẫn có nhiều thêm một đứa con gái lẽ nào không tốt sao? Bản thân bà cũng là phụ nữ, cũng đã làm từng làm con dâu, mỗi người con dâu lúc đầu khi kết hôn đều sẽ hạ quyết tâm làm một người con dâu tốt, chẳng qua, sau một thời gian, có một vài quan hệ giữa người với người trong gia đình sẽ dần dần thay đổi hương vị.

Bùi Tố Phân và Nguyễn Kiến Chung nhìn nhau, cũng thấy rất vui mừng. Con rể tốt đương nhiên tốt, nhưng một đứa con gái đi lấy chồng không phải chỉ lấy một người đàn ông, mà còn lấy vào gia đình nhà trai, mẹ chồng của con gái tốt, hai người họ đều biết, nhưng hôm nay lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ nũng nịu của con gái trước mặt mẹ chồng như vậy, thực sự chẳng khác gì trước mặt bố mẹ, điểm này khiến họ thực sự yên tâm.

Ôn Nghi vuốt tóc cô, “Con vất vả rồi, chúng ta về nhà trước thôi con, ngủ một giấc thật ngon, có gì ngày mai chúng ta nói tiếp.”

“Vâng ạ.” Nguyễn Lưu Tranh thấy Ôn Nghi muốn giúp cô cầm hành lý, đâu dám làm phiền mẹ chồng, vội xách lấy, vừa đi vừa nói chuyện với bố, “Bố, một năm nay sức khỏe của bố thế nào ạ?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv