“Ôi, Lưu Tranh, đáng tiếc rồi, nếu như là người khác thì cậu còn có thể tranh thủ một chút, nhưng mà lại là Ninh Chí Khiêm, cậu phải bỏ tình cảm này đi thôi, chuyện tình của anh ta và Đổng Miêu Miêu như đồng thoại thế ai mà không biết chứ? Nghe nói còn ra mắt phụ huynh rồi.”
“Như vậy cũng không chắc chắn nhé! Lưu Tranh của chúng ta cũng không tồi mà! Không thử một lần thì sao biết không được?”
“Đúng rồi, Lưu Tranh, đi thổ lộ đi! Có cần bọn mình giúp cậu không?”
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để cho họ cười nhạo rồi, chỉ cần không mang bí mật của cô phát tán ra bên ngoài, cho dù bọn họ chế giễu như thế nào cô đều nhịn được, nhưng mà nghe thấy câu cuối cùng này, cô lập tức hoảng sợ, nắm chặt lấy quyển nhật ký của mình, “Các cậu dám!”
Có lẽ là thái độ của cô quá quyết liệt, bọn họ quả thực không dám nói thêm gì nữa, hậm hực lẩm bẩm mấy câu, bỏ mặc.
Lúc đó đã là sinh viên năm ba, cô tự nhận thấy tính cách sống cùng nhau rất tốt, sở dĩ bạn cùng phòng và mình có mâu thuẫn, chẳng qua là vì mấy loại chuyện yêu qua yêu lại này, cậu nam sinh mà bạn cùng phòng thích khăng khăng một mực thích cô, đối với mấy người theo đuổi như vậy, tự nhiên cô sẽ cự tuyệt, nhưng mà lại làm mất lòng bạn cùng phòng.
Cô không đặt mấy chuyện này ở trong lòng, chỉ dự định chăm chỉ học tập tốt, xin đi du học.
Tuy nhiên, ngày nào đó đi đến phòng thực nghiệm, cô đi đằng trước, các bạn cùng đi phía sau cô, mà anh và Đổng Miêu Miêu từ phía đối diện đi tới.
Thời khắc nhìn thấy anh, mỗi một khắc đều là ánh vàng lấp lánh chói mắt.
Ánh mặt trời sạch sẽ chiếu xuống, những tia nắng nhẹ lẩn trốn trên tóc họ, viên gạch đỏ trên mặt đất, cây bạch dương trong vườn trường đều vì ánh hào quang này mà trở nên sáng bừng rực rỡ.
Trái tim cô nhảy múa mất trật tự, trên mặt thì hiện ra nụ cười mềm mại dịu dàng.
Cô biết, lại là một lần lướt qua vai nhau. Cuộc sống của cô ở trường, bởi vì những lần lướt qua vai như vậy mà trở nên tươi đẹp hơn.
Nhưng mà, cô lại không ngờ rằng, vận mệnh của cô sẽ vì một lần gặp gỡ này mà thay đổi hoàn toàn.
Bấy giờ cô hoàn toàn không chuẩn bị gì, đã bị người khác đẩy đến trước mặt anh.
Từ trước đến giờ cô chưa từng đến gần anh như vậy, gần đến mức cô có thể nhìn thấy cả cúc trên chiếc áo sơ mi của anh.
Lập tức phía sau vọng đến tiếng cười hi hi ha ha, có người lớn giọng nói: Học trưởng Ninh! Cô ấy tên là Lưu Tranh! Cô ấy rất thích anh! Rất thích đó!
Một khắc đó, đến suy nghĩ muốn chết cô cũng đều có, máu dồn lên mặt đỏ rực, nước mắt xoay vòng trong hốc mắt.
Cô thích anh, nhưng mà trước giờ cô chưa từng nghĩ muốn làm ảnh hưởng đến cuộc đời của anh, cô chỉ hy vọng lặng lẽ mang theo bí mật của mình đến khi tốt nghiệp, mà bây giờ tất cả đều đã bị phơi bày dưới ánh mặt trời, cô cảm thấy không còn chút thể diện nào, cô càng sợ hai người trước mặt sẽ hiểu lầm nhau.
Cô nước mắt lưng tròng nghĩ phải giải thích, hoảng loạn liên tục lắc đầu, “Không phải! Không phải đâu!”
Cô thực sự sợ Đổng Miêu Miêu sẽ tức giận, cô tôn sùng anh, là bao gồm cả tình cảm giống như một cuộc hành hương đầy nhiệt tình của họ.
Nhưng mà, cô suy nghĩ nhiều rồi, căn bản Đổng Miêu Miêu không có biểu hiện tức giận, chỉ là mỉm cười nhìn anh, trong mắt có sự sủng ái không thể nói ra, đúng, là sủng ái, đối mặt với một tình địch đang bày tỏ với bạn trai mình, trong mắt Đổng Miêu Miêu lại có thể lộ ra sự sủng ái, sau đó mỉm cười than thở, “Ôi, lại là một em gái nữa.”
Lại một…..
Xem ra loại tình huống này không phải là lần đầu tiên xảy ra.
Biểu cảm của anh không biết phải làm sao để lấy lòng, “Miêu Miêu…”
Sau đó không nhìn cô, dắt tay Đổng Miêu Miêu, “Đi thôi.”
Họ đi rồi, cô đứng nguyên tại chỗ, thở phào một hơi, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, nhưng mà, nụ cười cũng chầm chậm trèo lên khuôn mặt.
Thật tốt!
Bọn họ là một đôi thật tốt! Đánh giá của cô đối với Đổng Miêu Miêu lại cao hơn một chút, đại khí kiểu này, là sự tin tưởng tuyệt đối của một cô gái đối với bạn trai, thật sự xứng đáng là một vị thần trong lòng cô!