Bà không nuốt nổi đồ ăn ở cữ, ông cũng nghĩ cách đổi thành hương vị bà thích.
Khi đó ngậm cả một miệng nước đắng, mặc dù phẫn hận, nhưng ông đã dùng hết vốn liếng để lấy lòng và yêu quý, dần dần cũng ủ ấm trái tim bà, xua tan đi những sương mù, nhất là con trai lại đáng yêu như vậy, trong quá trình trưởng thành mỗi ngày đều mang đến cho bà rất nhiều vui vẻ và ngạc nhiên, bà là một người phụ nữ yêu ông sâu đậm, trong sự vô tình mà dịu dàng đánh bóng và trang hoàng của thời gian, hai mươi năn sau này họ vẫn sống rất thoải mái, mãi đến sau này, khi con trai dẫn bạn gái về…
Dứt khoát nhắm mắt lại, không nhìn người này, thế mà những hồi ức quấn quýt, dịu dàng, đau khổ, phẫn nộ…hóa thành trăm nỗi buồn ứ đọng ở lồng ngực, không thể nào tan đi.
Bất ngờ, trên môi cảm nhận được sự ướt át, kinh ngạc mở mắt ra, ông đang cầm một miếng bông, làm ẩm môi cho bà.
Nhìn thấy bà vừa mở mắt đã đầy cảnh giác, lập tức giải thích, “Bác sĩ dặn, môi bà khô hết rồi, nhưng không thể uống nước.”
Khuôn mặt Ôn Nghi trắng xanh, cộng thêm khoảng thời gian này lại gầy đi không ít, thoạt nhìn lại càng ốm yếu, Ninh Thủ Chính không khỏi thở dài, nhưng không nói gì, yên lặng ngồi xuống, “Ngủ đi, nghỉ ngơi thật tốt.”
Lúc Ninh Chí Khiêm đến, ở ngoài cửa sổ phòng bệnh nhìn thấy màn này, anh đứng một lát, do dự có nên vào hay không.
Vừa may y tá đi tới, nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ, “Chủ nhiệm Ninh, anh đứng đây làm gì? Không vào sao?”
Anh ngập ngừng, chỉ có thể nói, “Đi vào, đi vào.”
Y tá đẩy cửa giúp anh, tiếp tục kiểm tra tình hình của Ôn Nghi, lại dặn dò những việc cần chú ý một lần nữa.
Anh đứng phía sau y tá, đối diện với đôi mắt kinh ngạc của Ninh Thủ Chính.
Ôn Nghi đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ biết là y tá tới, cũng không phát hiện ra sự tồn tại của Ninh Chí Khiêm.
Mãi đến khi y tá rời đi, Ninh Chí Khiêm đến bên giường bà, cũng không gọi bà, giống như một dạng cảm ứng, Ôn Nghi mở mắt ra, chợt thấy anh liền vui mừng không thôi, “Chí Khiêm! Sao con lại tới?”
Tuy là tâm trạng kích động, nhưng vẫn còn đang yếu nên giọng cũng không lớn.
“Mẹ, con về xem thế nào.” Anh ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm tay Ôn Nghi, “Vất vả không mẹ?”
Ôn Nghi lắc đầu, nước mắt dâng lên trong niềm vui sướng, “Tiểu phẫu thôi, không sao đâu con, nhưng con lại vất vả rồi, ở xa thế còn về làm gì! Lại không cần con mổ!”
Ninh Chí Khiêm chỉ mỉm cười, “Trở về ở bên mẹ.”
Ôn Nghi xúc động, “Ăn cơm chưa con?”
“Con ăn rồi, mẹ không cần lo.” Ăn trên máy bay.
Ôn Nghi thở dài, “Sao mẹ không lo được, bây giờ mẹ chỉ có hai hy vọng, một là con và Lưu Tranh bình yên, sớm trở về, hai là nuôi dưỡng Ninh Tưởng thành người.”
Ninh Thủ Chính nghe thấy vậy, chăm chú nhìn Ôn Nghi, nhất thời sững người.
Vốn dĩ Ninh Chí Khiêm muốn ở lại bệnh viện với Ôn Nghi cả đêm, nhưng Ninh Thủ Chính bảo anh về, muốn tự mình ở lại.
Ôn Nghi thương con trai, đương nhiên không nỡ để anh vất vả, cũng khuyên anh về nhà ngủ, đường đi gian nan, vốn dĩ đã đủ mệt mỏi rồi.
Ninh Chí Khiêm không sợ vất vả, chỉ có điều nếu Ninh Thủ Chính đã muốn ở lại anh cũng không phản đối. Mẹ bị bệnh, anh làm con trai có nghĩa vụ chăm sóc, nhưng vợ bị bệnh, người làm chồng cũng có nghĩa vụ đó, bây giờ, dường như càng là lúc để Ninh Thủ Chính làm tròn nghĩa vụ.
Cho nên anh về nhà.
Lúc đi chỉ nói mẹ nghỉ ngơi thật tốt, cũng không chào hỏi Ninh Thủ Chính, Ninh Thủ Chính nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của con trai, trong đầu hiện lên hình ảnh lúc Ninh Chí Khiêm còn bé cưỡi lên cổ ông đi dạo trong công viên. Con trai lớn rồi, có vài điều lại vĩnh viễn mất đi…
Trong cuộc đời ông có hai đứa con, một đứa lớn lên trong sự cưng chiều vô hạn của ông, là con cưng của trời trong mắt mọi người, là niềm kiêu ngạo của ông, nhưng lại coi người bố như ông thành một nỗi nhục, một đứa khác yên lặng trưởng thành ở một nơi ông không hề biết, mặc dù chưa từng cho con bé tình thương của cha, nhưng quan hệ huyết thống là sự thật không thể phủ nhận, nghĩ tới trong lòng ông cũng sẽ đau, sẽ áy náy, chỉ là, mặc cho ông muốn bù đắp bao nhiêu, tất cả trong mắt con bé cũng chỉ là sự sỉ nhục.
Ninh Thủ Chính cảm thấy, cuộc đời này bản thân mình thực sự thất bại, cái gọi là thành công, hay tiền tài và địa vị đều có, sống đến cuối cùng, để ở đâu cũng đều là một sự sỉ nhục, câu nói sai một ly đi một dặm, chính là để nói ông…
Đưa mắt nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh, người phụ nữ cùng ông gian khổ cả đời, lại luôn nghi ngờ ông, thậm chí nghi ngờ tình cảm của ông đối với bà, nhưng, sao ông có thể không yêu bà chứ?
Cả đời gió mưa, không có tình cảm sao chống đỡ được cái nhà này tới bây giờ? Năm đó ông vứt bỏ địa vị cao trong xí nghiệp nhà nước ra ngoài làm ăn riêng, là bà ủng hộ ông, những khó khăn và vất vả thời đầu khởi nghiệp, là bà cùng ông vượt qua, sau đó, lúc đã đứng trên đỉnh, là bà ở phía sau giữ chặt phương hướng vì ông, lúc vấp ngã, là bà chèo chống và làm chỗ dựa cho ông. Bà đã cho ông gia đình, cho ông ấm áp, cùng ông tạo ra một vương quốc thuộc về họ, điểm tốt của bà sao ông không biết chứ?
Chỉ có điều bà vĩnh viễn cũng sẽ không tin tưởng nữa, ông cũng không có tư cách cầu xin bà tin tưởng nữa, tất cả đều là lỗi của ông, là ông đã phụ bà, làm tổn thương bà, có lỗi với bà. Thậm chí, sau khi đã làm tổn thương bà, ông còn không biết phải an ủi bà như thế nào, ngược lại càng đi càng xa.
Suy nghĩ cẩn thận lại, ông còn xứng đáng với ai nữa?
Đêm, yên tĩnh lại, sau khi Ninh Chí Khiêm rời đi Ôn Nghi không nói thêm câu nào, Ninh Thủ Chính cũng trầm mặc, chỉ là cứ một lát lại làm ẩm môi cho bà.
Cuối cũng, Ôn Nghi dần dần chìm vào giấc ngủ, Ninh Thủ Chính vẫn nhìn bà chăm chú, giống như ngồi thiền.
Ninh Chí Khiêm ở bên giường Ninh Tưởng đợi cậu thức dậy.
Ninh Tưởng dụi mắt mình, quả thực không thể tin được sự thật trước mắt, quay lại trong chăn suy nghĩ một lát, lại nhẹ nhàng thỏ đầu ra ngoài, mới tin được người trước mặt mình là bố, không sai được!
“Bố!” Cơ thể mập mạp chui từ trong chăn ra, ôm lấy cổ người trước mặt, “Bố, bố về rồi! Bà nội bị ốm!”
Ninh Chí Khiêm ôm cơ thể mềm mại của cậu, dán mặt vào lồng ngực đầy thịt của cậu, chỉ cảm thấy mùi hương quen thuộc mà dễ ngửi thuộc về trẻ con đập vào mặt, “Bố biết, bố về xem bà thế nào.”
“Bố, Tưởng Tưởng ở nhà rất ngoan, bà nội bị ốm, Tưởng Tưởng chính là nam tử hán!”
“Ừm! Ninh Tưởng là niềm kiêu hãnh của bố!” Bất cứ lúc nào cũng chưa từng bỏ qua việc giáo dục lòng trách nhiệm với Ninh Tưởng, mà hiển nhiên Ninh Tưởng còn phát triển tốt hơn so với dự tính của anh.
Hai bố con hiếm khi có được một bữa sáng ấm áp, Ninh Chí Khiêm vẫn luôn quan sát Ninh Tưởng, phát hiện cậu nhóc này càng ngày càng ngoan ngoãn, càng ngày càng hiểu chuyện, ngay cả ăn cơm cũng có nề nếp, rất có phong cách quý phái, việc này không thể tách rời sự giáo dục của Ôn Nghi.
“Ninh Tưởng, bố không ở nhà, một mình bà nội chăm sóc con rất vất vả, với tư cách là tiểu nam tử hán, con giúp đỡ bà như thế nào?” Vốn dĩ anh muốn dạy Ninh Tưởng không được nghịch ngợm phá phách, phải cảm thông với bà nội, nhưng cũng không trực tiếp dùng giọng điệu dạy dỗ như vậy, mà đổi cách nói, trực tiếp khẳng định trước Ninh Tưởng nhất định chia sẻ với bà nội, sau đó để Ninh Tưởng suy nghĩ xem cậu nên làm như thế nào, cậu có thể làm những gì.
Ninh Tưởng nghiêng đầu suy nghĩ, “Bố, việc con có thể làm rất ít, con có thể tự ăn cơm, đánh đàn, tắm rửa, đọc sách, làm bài tập…”
Ninh Tưởng cảm thấy mình chỉ có thể làm một chút như vậy quá tội lỗi, lập tức bổ sung thêm, “Bố, con còn giúp bà đấm bóp vai, thứ con thích ăn đều để dành cho bà một phần…” Cậu còn chưa hài lòng, phải làm gì đây?
“Bố, con sẽ lớn nhanh một chút, lớn rồi con có thể giúp bà.” Cậu nói rất trịnh trọng.
“Ừm, Ninh Tưởng đã làm rất tốt, tiếp tục cố gắng.” Nếu Ninh Tưởng đã xác định mục tiêu cho mình, hơn nữa mục tiêu cũng không tồi, thì người làm bố như anh không phải nói nhiều nữa.
Đúng lúc này, điện thoại trong nhà vang lên, Ninh Chí Khiêm đi nghe, bên kia lại truyền đến giọng nói của Ninh Thủ Chính, “Hôm nay con đưa Ninh Tưởng đi?”
Anh muốn cười nhạt, bây giờ nhớ đến Ninh Tưởng nữa?
Có điều anh không làm gì, chỉ cúp máy.
Ninh Tưởng nhìn anh, muốn nói lại thôi, cuối cũng không ngăn nổi sự tò mò trong lòng, hỏi, “Bố, sao bố với ông nội lại bất hòa?”
Ninh Chí Khiêm sững người, đâu là lần đầu tiên Ninh Tưởng hỏi vấn đề như vậy, trẻ con cũng không phải không hiểu,thực sự là cái gì cũng có thể nhận biết được.
“Ninh Tưởng, không phải bố với ông nội bất hòa, mà là…mà là…” Muốn xoay ngược câu này, thực sự gượng ép, “Là phương thức chung sống giữa đàn ông, nhưng bố làm không tốt, Ninh Tưởng đừng học theo.”
“À, con biết rồi.” Ninh Tưởng vẫn không hiểu, nhướn đôi mày nhỏ nói.
Mà ở bệnh viện, Ninh Thủ Chính cầm điện thoại, muốn cười khổ, nhưng cười không ra tiếng, trong lòng như bị giội mật đắng.
Sáng sớm bệnh viện thức dậy rất sớm, thường khi trời còn chưa sáng, nhân viên vệ sinh đã bắt đầu quét dọn, Ôn Nghi cũng tỉnh giấc vì một chút tiếng động này, lúc tỉnh dậy, Ninh Thủ Chính vẫn ở bên cạnh.
Bà lại giật mình, thấy trong mắt đầy tia máu và tư thế ngồi không đổi của ông, lẽ nào ông đã ngồi cả đêm không nhúc nhích?
Bà tỉnh dậy đương nhiên cũng ảnh hưởng tới ông, ông tỉnh táo lại trong trạng thái hoảng hốt, lập tức đi lấy nước cho bà rửa mặt.
Bà uể oải lắc đầu, “Để đó, đợi lát nữa tôi tự lấy.”
Ông không nghe bà, chỉ hỏi, “Ôn Nghi, bà còn nhớ rõ bao nhiêu năm sao?”