Nghe Nói Em Thích Tôi

Chương 251: Cố Tình Gây Sự



“Alo?” Cô đi vội, có chút thở gấp.

Đi trên đường, xung quanh đủ loại âm thanh huyên náo, bên tai lại là một mảnh yên lặng, không biết rốt cuộc là anh không nói chuyện hay là tạp âm quá lớn, cô không nghe thấy.

“Alo?” Cô tăng thêm âm lượng, tiến vào trạm tàu điện ngầm.

“Ở đâu?” Âm thanh bên kia cuối cùng cũng rõ hơn.

“Trạm tàu điện, chuẩn bị về nhà.” Nửa đêm rồi cơn giận dỗi vẫn chưa tan đi, giọng nói cứng ngắc.

“Từ mai dừng đi tàu điện nữa.”

Cô hơi ngẩn ra, cũng có lẽ là vì xa cách trùng dương, cô thực sự không phân biệt được anh dùng ngữ khí như thế nào, chỉ cảm thấy khó hiểu, “Vì sao?”

“Hôm nay chắc tài xế đã đem xe mới đến nhà em rồi, từ mai lái xe đi làm. Nếu như em cảm thấy tự lái mệt quá thì gọi tài xế đưa đón mỗi ngày!”

Bây giờ cô nghe hiểu rồi, trong lời nói của anh vẫn mang theo mấy phần gay gắt.

Cô cũng không phải người thích chống lại tính cách của anh, bất luận là trước kia hay bây giờ, một khi quyết định ở bên anh, chỉ cần không phải quyết định khiến người ta không thể chịu được, bình thường cô đều sẽ nghe theo, nhưng quyết định ngày hôm nay khiến cô không thoải mái, hơn nữa còn không rõ không thoải mái ở đâu, buồn bực chốc lát, “Không cần, em bắt tàu điện rất ổn.”

Lời này quả nhiên lại chọc giận người bên kia, trong lời nói dường như có thêm tức giận, “Nguyễn Lưu Tranh, em có thể ổn định chút được không hả?”

Cô cũng không hiểu, “Sao em không ổn định?”

“Không để tài xế đưa đón, em muốn cho ai cơ hội hả?” Khí thế bức người cách cả nửa vòng trái đất vẫn được bộc lộ.

Nhất thời Nguyễn Lưu Tranh cảm thấy bị khí nén đập vào mặt, “Ý anh là gì?”

“Lưu Tranh, anh không muốn cãi nhau.” Ngữ khí của anh dịu lại, lộ ra sự ẩn nhẫn.

Lẽ nào cô muốn sao? Khó khăn lắm mới nghe được điện thoại, cô muốn lãng phí vào việc cãi nhau này sao? Cô trầm mặc.

“Lưu Tranh?”

Cô thở dài một cái, “Vậy không cãi nhau nữa.”

Tàu điện đến, cô chen chúc trong đám người chật chội, “Em phải lên tàu rồi.”

“Lưu Tranh…”

Có người bắt đầu đẩy từ phía sau, tàu điện chật chội, căn bản không cần mình tự đi cũng sẽ bị người ta đẩy lên tàu.

Chỉ là, chen lấn trong dòng người đông nghịt này, người nhỏ bé như cô bị đẩy một cái, điện thoại cũng rơi xuống đất.

Cô hoảng sợ ngoảnh đầu lại, nói lớn, “Đừng đẩy! Đừng đẩy! Điện thoại của tôi!”

Cô cũng muốn nhặt, nhưng giữa rừng người này căn bản không có một khe hở thừa ra, cô bị đẩy vào, lần đầu tiên cảm nhận được sâu sắc hàm nghĩa của câu nước chảy bèo trôi, cứ bị người ta đẩy lên tàu như vậy.



Đóng cửa, tàu rời đi, bên tai tựa như vẫn còn vang lên tiếng nói cuối cùng của anh, “Lưu Tranh…”

Trong tàu điện, người chen người lấn, hai phía trước sau đều bị công kích, đè nén không thể thở nổi, nhưng lại khó khăn di chuyển từng chút.

Đến trạm kế tiếp, cô cố gắng chen xuống tàu, bắt tàu quay ngược lại, mau chóng trở lại.

Trong đám người chen tới chen lui, một lòng nôn nóng không thôi, trở lại trạm ban đầu tìm kiếm dưới đất cũng chẳng thấy bóng dáng điện thoại của cô.

Cô chen lấn đến mức đầu tóc rối bời, quần áo xộc xệch, không ngừng hỏi người phía sau, “Có thấy chiếc điện thoại nào trên mặt đất không? Có thấy chiếc điện thoại nào trên mặt đất không?”

Người khác đều lắc đầu nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.

Cô đứng ngơ ngẩn, nhớ đến những chữ anh viết trong chiếc điện thoại kia, còn có tin nhắn thoại anh để lại, trong lòng trống rỗng, dường như đã lạc mất thứ vô cùng vô cùng quan trọng…

Cô không biết dáng vẻ mình chật vật như thế nào, lúc về đến nhà, Bùi Tố Phân kinh ngạc, sợ đến nỗi túm lấy cô, “Tranh nhi! Con đây là…không phải lại gặp đám người nào chứ?”

Nguyễn Lưu Tranh không biết mẹ có ý gì, lắc đầu, chỉ cảm thấy rất mệt mỏi, “Mẹ, mẹ nói với bố con đi ngủ trước, mệt quá ạ, đợi lát nữa dậy ăn cơm.”

“Bây giờ cũng đã mười giờ rồi, còn đợi lát nữa?” Bùi Tố Phân lôi kéo cô, cảm thấy cô rất kỳ lạ, “Vừa nãy Chí Khiêm gọi điện về, hỏi đến con, con có muốn gọi lại không?”

“Vâng ạ.” Cô đáp lại, mệt mỏi đi lên lầu.

Ngồi bên giường, cô xoa khuôn mặt mình, ánh mắt rơi vào chiếc điện thoại trên đầu giường, nhớ đến lời mẹ vừa nói, suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho anh không? Mặc kệ anh có thể nhận hay không, nhưng lúc cầm ống nghe lên mới nhớ ra, số điện thoại anh đổi sau khi sang Mỹ, cô không nhớ…

Day day thái dương, vẫn đặt ống nghe xuống.

Ngả đầu đi ngủ.

Ngày hôm sau muốn đi mua điện thoại mới, thế nhưng lúc sắp tan ca lại có một ca cấp cứu, làm việc đến hơn mười giờ mới mệt rã rời đi từ bệnh viện ra, tài xế của Ninh gia xuất hiện trước mặt cô, gọi “bác sĩ Nguyễn”. Cô mới nhớ tới chuyện hôm qua Ninh Chí Khiêm nói.

“Bác sĩ Nguyễn, ngại quá, vì tạm thời xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên hôm nay mới có thể mang xe đến cho cô.” Tài xế giải thích.

Cô lắc đầu biểu thị không sao, người ta đã đến rồi, cô cũng sẽ không bảo tài xế đi, vì vậy lên xe, vừa ngồi xuống đã ngủ gà ngủ gật.

Tài xế lại đang gọi điện thoại, hình như đang báo cáo gì đó, nói một hồi thì đưa điện thoại cho Nguyễn Lưu Tranh, “Bác sĩ Nguyễn, bảo cô nghe điện thoại.”

Ai bảo cô nghe điện thoại? Vẫn chưa hiểu lắm.

Cô cầm lấy, thấp giọng “Alo” một tiếng.

Bên kia trầm mặc.

Là đang buồn bực? Hay đang khống chế cơn tức?

“Alo?” Cô không còn giận dỗi với anh nữa, khoảng cách xa như vậy, nỗi nhớ mãnh liệt như vậy.



“Em thật là càng ngày càng tiến bộ!” Anh thong thả nói một câu, ngược lại không giống đang tức giận.

Cô cắn môi, liếc nhìn tài xế, yên lặng lắng nghe.

“Dám cúp điện thoại của anh? Gọi lại cũng không thể nào gọi được? Em biết anh lo lắng không yên cả một ngày không?! Em lại bị người khác bắt đi thì phải làm sao? Đến nằm mơ anh cũng mơ thấy em bị người ta bắt cóc mất, em biết không hả?” Mới đầu vẫn đang khống chế tình tình, nhưng càng nói càng không nhịn được mà cao giọng.

Hóa ra anh cũng sẽ lo lắng vì mất liên lạc với cô…

Cũng sẽ suy nghĩ linh tinh giống như cô…

Vậy mà anh còn không để ý đến cô những ba ngày!

“Điện thoại của em bị rơi…Chính là lúc nói chuyện với anh đó…sau đó em quay lại tìm…nhưng không thấy đâu…” Cô nhỏ giọng nói.

“Em…” Rốt cuộc vẫn không nói được gì nữa, im lặng một lát lại dặn dò, “Sau này vẫn nên để tài xế đưa đón đi…”

“Không cần đâu, em không quen…” Cô thực sự không quen với kiểu tài xế bảo vệ các thứ, cô không phải người sinh ra và lớn lên trong tầng lớp của anh, sẽ cảm thấy bị gò bó.

“Vậy em quen cái gì? Người khác đón em thì em quen? Đi ăn lẩu cùng người khác thì em quen?”

“…” Cho nên căn nguyên là ở đây sao? Cô thực sự đã chán thảo luận vấn đề này, “Em với anh ấy là bạn, chỉ là bạn thôi, nói với anh bao nhiêu lần rồi!”

“Bạn? Cùng bạn nam đi uống say? Để cho một người đàn ông ôm em lên giường? Nguyễn Lưu Tranh, ý nghĩa của từ bạn bè trong từ điển của anh, hình như không giống em!”

“…” Cô có chút lơ mơ, uống say thì cô nhớ, nhưng ôm cô lên giường? Có chuyện này sao? Sao anh lại biết? “Anh nghe ai nói? Đừng nói linh tinh được không?”

Ngữ khí của anh càng tức giận, “Có thể thấy em say đến nỗi hồ đồ! Người khác làm gì với em chỉ sợ em cũng không biết!”

“…” Câu này có ý gì? “Ninh Chí Khiêm, anh đừng quá đáng quá! Anh coi em thành loại người gì? Tiết Vĩ Lâm cũng không phải loại người đó! Anh đừng hẹp hòi như vậy được không?”

“Anh hẹp hòi?” Trong giọng anh có sự lạnh lùng, “Trong mắt em, anh là kẻ hẹp hòi, Tiết Vĩ Lâm thì thuần khiết cao thượng phải không?”

“…” Điều cô muốn biểu đạt không phải ý này, “Ý của em là, suy nghĩ của anh quá xấu xa! Đừng nghĩ em với Tiết Vĩ Lâm quá đáng như vậy! Em mời anh ta ăn cơm, chỉ vì anh ta vì cứu em mà bị thương! Em nợ anh ta!”

“Vậy sao? Nhưng anh nhớ anh đã nói với em, anh ta cứu vợ anh, anh sẽ trả, anh ta cứu con dâu của nhà anh, mẹ anh sẽ trả phần ân tình đó! Hằng ngày anh cùng em đi thăm anh ta, hứa hẹn khi nào anh ta cần anh có chết cũng không từ chối, mẹ anh cả ngày khom lưng cúi đầu nhìn sắc mặt mẹ anh ta, đây còn không phải là cảm tạ sao?”

Cô thừa nhận anh và Ôn Nghi đều làm vô vùng hoàn hảo, nhưng người Tiết Vĩ Lâm cứu là cô, cô mời anh ta ăn một bữa cũng không sai, huống hồ, cho dù không có ơn cứu mạng, cùng bạn bè ăn một bữa thì có gì sai?

“Tiết Vĩ Lâm nói muốn mời em ăn cơm! Em cảm thấy anh ta đã cứu em, em nợ anh ta nên em mời anh ta! Hơn nữa vừa đúng lúc em đã lâu không ăn lẩu! Cho nên mới đi! Chỉ đơn giản như vậy!” Cô nói rõ đầu đuôi mọi chuyện, bây giờ có thể bỏ qua chuyện này rồi chứ?

Không ngờ, giọng nói bên kia truyền đến càng lạnh lùng, “Nguyễn Lưu Tranh, nếu lần sau anh ta muốn em lấy thân báo đáp thì sao? Em cảm thấy em nợ anh ta, có phải cũng sẽ ỡm ờ không?”

“Ninh Chí Khiêm! Anh quá đáng lắm rồi đấy!” Cô không thể nhịn được nữa, “Trước giờ em chưa từng nghĩ anh là người hẹp hòi như vậy! Càng không ngờ suy nghĩ của anh ô uế như vậy!”

“Cho nên, bây giờ nhìn rõ rồi, có phải hối hận rồi không?”

“Anh…Quả thực là cố tình gây sự! Xin lỗi, em mệt lắm, không muốn nói thêm nữa! Tạm biệt!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv