Ninh Chí Khiêm đi rồi, khóa bồi dưỡng của Nguyễn Lưu Tranh cũng chuẩn bị kết thúc, khoảng thời gian cuối cùng cô và Đinh Ý Viên cùng theo một bác sĩ chủ nhiệm khác, họ Túc.
Chủ nhiệm Túc so với Ninh Chí Khiêm hiền từ hơn nhiều, chí ít lúc mới tiếp xúc, không giống cảm giác bị áp bức quá như lần đầu tiên ở trước mặt anh, thỉnh thoảng còn cười đùa với mấy học sinh trẻ, hóm hỉnh hài hước, điều đó khiến Nguyễn Lưu Tranh và Đinh Ý Viên loại bỏ cảm giác xa lạ rất nhanh.
Bất kể là người đến học bồi dưỡng, chuyên tu hay là thực tập, các học sinh đều bắt đầu suy nghĩ việc đi đâu về đâu, học sinh bồi dưỡng như cô đương nhiên sẽ chuẩn bị trở về bệnh viện của mình, nhưng Đinh Ý Viên lại dần trầm mặc.
“Lưu Tranh.”
Gần một năm rồi, không biết bắt đầu từ khi nào, Đinh Ý Viên cũng bắt đầu học theo Ninh Chí Khiêm gọi cô là Lưu Tranh.
“Ừm.” Lúc này, Nguyễn Lưu Tranh đang cùng cô ấy ngồi ở căn tin ăn cơm trưa, vừa lướt điện thoại, trong lòng lại đang tính toán bây giờ ở Mỹ là mấy giờ, anh đang làm gì.
“Lưu Tranh, cô nói tôi nên ở lại Bắc Nhã, hay là đến Nhị Viện*?” Đinh Ý Viên gảy hạt cơm trong bát, không ăn thêm một hạt.
*Nhị Viện là tên viết tắt của Viện tâm thần an dưỡng số hai thành phố Thái An.
“Hửm…” Toàn bộ sức chú ý của cô đều đặt vào điện thoại, căn bản không nghe rõ Đinh Ý Viên đang nói gì. Buổi trưa, chính là đêm của nước Mỹ, anh ngủ chưa? Hôm nay còn chưa gọi video với anh, chỉ nhận được cái gọi là “thư tình” gồm mấy chữ ít ỏi buổi sáng của anh, sau đó thì chẳng có tin tức gì nữa.
Đây là ngày thứ ba anh đến Mỹ.
Ngày đầu tiên, anh vừa xuống máy bay liền gọi điện thoại cho cô, đáng tiếc cô đang trong phòng phẫu thuật không nghe được, gọi lại thì không biết sao không kết nối được.
Sau đó, anh sắp xếp mọi thứ ổn thỏa xong, bên kia là ban ngày, bên này cô là đêm khuya, anh cho rằng cô ngủ rồi, liền viết một mảnh giấy nhớ rồi chụp ảnh gửi cho cô: Bà xã, anh đến rồi, mọi thứ đều suôn sẻ.
Nào ngờ cô đang cầm điện thoại đợi tin tức của anh, lập tức gọi video qua, anh cho cô xem căn phòng anh ở, nhìn nụ cười của anh.
Thứ cô nhìn thấy lại chỉ là vẻ mệt mỏi trên mặt anh, đợi đến nửa đêm, chỉ vừa nhìn đã đau lòng, bảo anh mau tắt video đi ngủ để điều chỉnh lệch múi giờ, sau đó mình thì nhìn mấy chữ anh viết đến ngây ngẩn.
Nét chữ nét người, chữ của anh cũng đẹp như bản thân anh vậy. Biết anh nhiều năm như vậy, thứ anh viết tay cho cô chỉ có mấy mảnh giấy nhớ, nhưng cái nào cô nhìn cũng vô cùng thích, mỗi đường mỗi nét phảng phất đều có khí phách của anh, mỗi đường mỗi nét đều khắc vào tim cô, mạnh mẽ có lực, tài trí bất phàm.
Công nghệ bao chùm cuộc sống tầng tầng lớp lớp, dần dần, trừ ký tên ra, cả năm chúng ta cũng khó viết được mấy chữ, nhưng dưới cách nhìn của cô, không có kiểu ký tự nào có thể đủ để thay thế chữ viết tay, ví dụ như chữ viết tay của anh cô đang cầm, cho dù chỉ là ảnh chụp gửi qua, cũng có thể ngửi được hơi thở của anh, cảm nhận được nhiệt độ của anh, mấy chữ ít ỏi này, một chữ bà xã, là sự sinh động, có sinh mạng, dường như giống như anh đang khẽ gọi bên tai cô.
Ngày thứ hai, lúc cô dậy, điện thoại hoàn toàn yên tĩnh, không có gì cả. Có lẽ lúc này anh đang bận.
Sau đó, cô cũng tiến vào trạng thái bận rộn, cuối cùng lúc rút ra được chút thời gian nghỉ ngơi cũng đã là ba giờ chiều, trong điện thoại có hình ảnh một tiếng trước anh gửi qua, vẫn là chữ anh viết: Bà xã, có nhớ anh không?
Cô không gọi lại, bởi vì bên kia là rạng sáng, cô sợ quấy rầy giấc ngủ của anh.
Trái Đất tự quay, hình thành sự luân phiên ngày đêm.
Hồi còn đi học, giáo viên tiếng Anh nói, câu nói này mãi mãi phải dùng thì hiện tại, bởi vì là hiện tượng tự nhiên, là quy luật khách quan.
Cho nên sáu năm trước, cô và anh bị quy luật này ngăn cách, ngày và đêm khác nhau, cũng quyết định họ bỏ lỡ nhau trong những ngày đêm mãi mãi không thể trùng khớp.
Hôm nay của sáu năm sau, họ vẫn lại đồng hành trong vòng quay ngày đêm này, cùng nhau bận rộn, cô nhìn thấy, anh đang dùng sức lưu lại dấu vết trong bầu trời của anh, chỉ vì sau khi anh bay qua đường chân trời, bầu trời của cô bên này sao mai đã mọc lên, cô có thể nhìn thấy.
Có lẽ, anh cũng sợ…
Không có tin của anh, cô liền xem đi xem lại những chữ anh gửi qua, mãi đến khi một cánh tay trắng trẻo đột nhiên vươn tới trước mặt cô, cướp đi di động của cô.
“Cô làm gì thế?” Cô cướp lại trong tay Đinh Ý Viên.
Đinh Ý Viên không vui nhìn cô chằm chằm, “Tôi đang nói chuyện với cô đó! Có thể chuyên tâm nghe chút không hả?”
“…Cô nói…gì?” Cô hồi tưởng lại một chút, hình như là nói muốn đi Nhị Viện , “Cô quyết định đến Nhị viện sao?”
Đinh Ý Viên cắn môi, dáng vẻ như hận không thể xé mặt cô ra.
Cô chỉ có thể giả vờ nịnh hót, “Ây ya, xin lỗi mà, vừa nãy không chú ý nghe…”
“Hừ, thầy Ninh đi rồi, hồn cô cũng đi theo!” Đinh Ý Viên tức giận.
Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, Đinh Ý Viên vừa nhìn, giơ điện thoại lắc lắc trước mặt cô, “Ây ya, thầy Ninh gọi video! Tôi từ chối nhé? Từ chối đây!”
Đây là muốn cô chết mà!
Cô nhào qua cướp lại, Đinh Ý Viên dứt khoát cầm điện thoại chạy mất, hơn nữa còn nghe máy.
Trong điện thoại xuất hiện khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông, nhưng lúc nhìn thấy Đinh Ý Viên có chút kinh ngạc.
Đinh Ý Viên vừa chạy vừa nói, “Thầy Ninh, thầy quản Lưu Tranh đi! Cả ngày mất hồn mất vía, đừng coi dĩa thành chân gà mà gặm!”
Ninh Chí Khiêm ở bên kia cười, “Cô ấy đâu?”
“Cô ấy muốn giết em….a…cứu mạng…” Đinh Ý Viên bị Nguyễn Lưu Tranh ôm lấy từ phía sau, trong lúc hai người đẩy qua đẩy lại, vô tình đụng vào một người.
Ngây người phút chốc, điện thoại đã bị Nguyễn Lưu Tranh cướp đi.
Người bị đụng là Trình Châu Vũ, đang bưng bát cơm, vẻ mặt lãnh đạm.
Nguyễn Lưu Tranh vừa nhìn tình hình này, cầm điện thoại vẫy vẫy tay, nhanh chóng bưng bát cơm của mình chạy.
Trên đường về văn phòng, cô tham lam ngắm anh trên màn hình di động, ngày thứ ba, lại tựa như xa cách rất lâu không gặp.
Chỉ là nhìn, cười, đối mặt với màn hình, dáng vẻ có chút ngốc nghếch, không nói gì.
Anh bật cười, “Sao không nói.”
Cô lắc đầu, tiếp tục cười, có đôi khi, nhìn thôi cũng đã thỏa mãn rồi.
“Cô gái ngốc.” Anh cũng cười, bắt đầu nói về ba ngày nay của anh, bệnh viện bên này cũng tốt, không bận rộn như ở trong nước, nhưng anh đến để học tập, hơn nữa chỉ có ba tháng, cho nên đã dùng gấp đôi thời gian học tập, làm việc, nghiên cứu vân vân, bây giờ anh vừa mới trở về…
Cả đường nghe anh nói như vậy cũng đã đến văn phòng, vừa vào phòng làm việc, bên ngoài đã truyền đến một trận ồn ào, “Bệnh nhân đến cấp cứu!”
Anh trên điện thoại vẫn đang nói, thậm chí cô còn không kịp nói tạm biệt đã tắt video, ném điện thoại vào ngăn kéo, chạy mau ra ngoài.
Lúc có thời gian rảnh rỗi cầm điện thoại lên, muốn nói rõ với anh một chút, thứ nhìn thấy vẫn là hình ảnh anh gửi qua, hai tấm, chữ viết tay khác nhau: Bà xã, ngủ ngon. Cùng với, Bà xã, buổi sáng tốt lành.
Cô nhìn thời gian một chút, tám rưỡi tối của cô, thử gọi điện một lần, không có người nghe máy, lúc này cũng chính là thời điểm bận rộn của anh.
Cười bất đắc dĩ…
Chuẩn bị tan ca, cô có thói quen đi quanh phòng bệnh một vòng, thói quen này cũng là học được của anh.
Lúc đến gần phòng bệnh của Đoạn Dương, vẫn ở trên hành lang đã nghe thấy giọng kích động của Đàm Nhã nói gì đó, cô nghi hoặc, bước nhanh chân, Đàm Nhã không phải người như thế? Còn chưa nghe thấy cô ấy nổi nóng với bệnh nhân bao giờ!
Đi vào, liền thấy trong tay Đàm Nhã cầm một chai rượu, đỏ mặt trách mắng, “Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy người bệnh nào không phối hợp như vậy! Còn là cảnh sát đó! Tính kỷ luật của cảnh sát các anh đâu rồi? Còn anh nữa, anh muốn hại chết anh ta sao? Nếu như phải cũng đừng hại ở chỗ này! Bệnh viện của chúng tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu!”
Đoàn Dương và anh chàng cảnh sát ở cùng với anh ấy đều cúi đầu, bị Đàm Nhã mắng cũng không dám hừ một tiếng.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Cô nhẹ nhàng vỗ cánh tay Đàm Nhã, ý bảo cô ấy nhỏ giọng chút, dù sao quan hệ giữa bệnh nhân và nhân viên y tế bây giờ cũng khá nhạy cảm, rất dễ bị người ta khiếu nại thái độ không tốt.
“Hỏi anh ta đi!” Đàm Nhã vẫn thức giận không thôi.
Đoàn Dương đen mặt không lên tiếng, anh chàng cảnh sát bên cạnh thấp giọng nói, “Anh Đoàn nói anh ấy đau đầu, mất ngủ…muốn thử uống rượu một chút…”
“Ồ!” Đàm Nhã tức giận, “Sao anh không thử thạch tín! Ăn một cái là nhất định ngủ được!”
Nguyễn Lưu Tranh muốn ngất luôn, Đàm Nhã hơi mất chừng mực, lời như thế sao có thể nói ra? Vội vàng đẩy Đàm Nhã ra ngoài, để cô ấy bình tĩnh một chút, mình thì ở lại làm công tác trấn an, hy vọng bệnh nhân sẽ không có ý kiến với cách dùng từ của Đàm Nhã.
“Ngại quá, y tá của chúng tôi cũng chỉ là giữ vững thái độ phụ trách đối với bệnh nhân, thấy anh uống rượu nên vô cùng nóng giận, cho nên trong lời nói mới có chút kích động, hy vọng các anh đừng để bụng, thực ra chuyện anh đau đầu và mất ngủ có thể nói với bác sĩ, thực sự không chịu nỗi thì chúng tôi có thể kê thuốc giảm đau, cũng có thể phối hợp dùng thuốc ngủ, uống rượu là việc không thể làm, bây giờ anh phải tuyệt đối cấm những đồ kích thích.” Cô kiên nhẫn giải thích.
Chỗ lõm gãy xương của Đoàn Dương cuối cùng quyết định điều trị cẩn thận, những thực phẩm kiêng kỵ đã sớm nhấn mạnh rồi, nhưng về phương diện này khả năng đàn ông khá qua loa, giống như Ninh Chí Khiêm trước kia, luôn là việc không đáng lo, Đoàn Dương lại không có người nhà và phụ nữ chăm sóc, người đến trông nom anh ấy lại toàn là những người giống anh ấy, có lẽ không coi trọng lời của bác sĩ.
“Không không không không!” Đoàn Dương không nói, anh cảnh sát bên cạnh lại vội vàng xua tay, “Y tá không sai, là chúng tôi tự lơ là, anh Đoàn…anh Đoàn nói…rượu …còn có thể khử trừng…uống chút không chừng có thể sát trùng…”
Mặt anh chàng cảnh sát đỏ lên.