*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Alice
Hôm sau, hội nghị vẫn tiếp tục, lịch trình cả ngày chỉ gói gọn ở buổi tọa đàm. Vừa hay Hàn Thiên Âm không có việc gì khác nên quyết định đến nghe báo cáo của Đỗ Kiêu.
Lúc Hàn Thiên Âm đến, anh đã đứng trên bục giảng rồi. Cả quá trình báo cáo rất thuận lợi suôn sẻ, Đỗ Kiêu phát âm chuẩn tiếng Anh-Anh, giọng nói hết sức nghiêm túc, từng cái nhấc tay chân đều ẩn chứa vẻ kiêu ngạo.
Lúc nói đến vấn đề cuối cùng, Hàn Thiên Âm đang nghĩ ngợi linh tinh thì chợt thấy ánh mắt tò mò của mọi người đổ dồn về phía mình. Cô sửng sốt trong giây lát, sau đó nhanh chóng mỉm cười với anh.
Bữa ăn trưa được sắp xếp ở đại sảnh phía Đông. Hàn Thiên Âm không ngờ trên đường đi lại gặp Đỗ Kiêu, vì thế cô lại gần chào hỏi.
Hai người sóng vai đi cùng nhau một đoạn, sau phút giây im lặng, Đỗ Kiêu đột nhiên chủ động hỏi: "Dự án ở Mỹ ngày trước cô còn làm chứ?"
"Anh nói di truyền ti thể ư?" Cô cười hậm hực: "Chẳng phải dự án đó bị anh phê bình rất nhiều hả? Vì thế nên sau đó tôi không xin được ngân sách viện trợ nữa, thí nghiệm không thể duy trì do thiếu kinh phí, tôi buộc phải thôi học."
"Dự án đó bị đình trệ rất lâu rồi. Giờ tôi về nước chuyển sang làm hướng khác."
"Ừ."
"Cho nên đó là chuyện xưa rồi." Biểu cảm của cô giống như muốn bắt tay giảng hòa: "Tôi nghĩ lại thì thấy anh nói rất đúng, chẳng qua anh chỉ nói những gì anh cho là đúng dưới góc nhìn của một học giả thôi. Vậy nên...từ nay về sau, ân oán của chúng ta coi như xí xóa."
"..."
Anh liếc nhìn bàn tay phải đang duỗi ra của cô, không hề có ý định đáp lại, còn nhìn cô như một kẻ ngốc, sau đó bỏ cô ở đấy đi mất.
Ha, người đàn ông này thật là.
Chiều cuối cùng của hội nghị, Giang Đồng đã thuyết trình bằng một tấm poster. Lúc đó, một người Ấn Độ đặt câu hỏi vô cùng khó nhằn, một lúc lâu vẫn không trả lời được. Hàn Thiên Âm ngồi phía dưới phải giả làm người qua đường cứu nguy.
Lúc xuống khỏi bục giảng, Giang Đồng lo lắng đến mức suýt rớt tim ra ngoài.
Hàn Thiên Âm nhìn bộ dạng sợ sệt của cậu ta, cảm thấy rất đáng yêu. Sau cùng, cô vỗ vỗ vai cậu: "Tối nay tôi đưa cậu ra ngoài ăn một bữa linh đình coi như an ủi."
"Chị không dự lễ trao giải sao?"
Thường thì vào ngày cuối cùng, hội Miễn dịch học sẽ công bố danh sách những người đoạt giải thưởng.
Hàn Thiên Âm hỏi: "Cậu nghĩ mình có giải à?"
Giang Đồng lắc đầu.
"Tôi cũng thế đó." Hàn Thiên Âm cười: "Cho nên chúng ta lo nhiều làm gì, cứ đi ăn đã."
Kết quả hai người vừa rời khỏi hội trường thì cô nhận được tin nhắn của bạn cũ Chu Nghiêm Minh rủ đến quảng trường gần hoa viên ăn cơm.
Điểm hẹn là một nhà hàng Pháp, bên ngoài là sân thượng rộng rãi, còn bên cạnh là hồ nước và vài ngọn núi ở phía xa. Một vài du thuyền màu trắng đang neo trên bờ, ánh hoàng hôn từ phía Tây rọi vào thêm phần lóa mắt.
Chu Nghiêm Minh ngồi ở bàn tiệc cách hồ không xa. Anh ta ngồi giữa, bên cạnh là vài người nam nữ lạ mặt. Đảo mắt một vòng lại thấy Đỗ Kiêu ngồi gần mình nhất.
Cô ngồi xuống ghế trống cạnh anh.
Dường như mọi người cũng không quen biết nhau, Chu Nghiêm Minh giới thiệu từng người một, lúc nhắc đến Đỗ Kiêu, ông nói đùa: "Đây là đồng nghiệp của tôi, Đỗ Kiêu, cũng là ngọn cỏ thơm duy nhất của khoa."
Hàn Thiên Âm thầm phỉ nhổ trong lòng, chẳng phải mấy hôm trước vừa nói là ngọn cỏ của viện à?"
Không biết có phải Đỗ Kiêu bên cạnh bắt được sóng não của cô hay không mà vừa nghĩ tới đây, cô cảm thấy anh liếc nhìn mình một cái.
Sau phần giới thiệu, cả bàn bắt đầu trò chuyện rôm rả.
Một lần nữa được ngồi gần Đỗ Kiêu, những nghi vấn còn sót lại trong đầu Hàn Thiên Âm lại trỗi dậy mãnh liệt. Cô nhìn người bên cạnh, ánh mặt trời chiếu rọi khuôn mặt góc cạnh đầy nghiêm nghị của anh, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn về phía trước. Mỗi khi anh phát ra tiếng động, yết hầu lại nhẹ nhàng rung lên.
Hàn Thiên Âm bỗng thấy khát nước lạ thường, cô nhấp một ngụm nước chanh, nghĩ ngợi rồi lên tiếng: Ngài Đỗ, tôi có chuyện muốn hỏi anh."
Đỗ Kiêu nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt như biểu đạt: "Nói đi."
Hàn Thiên Âm: "Tối đầu tiên chúng ta gặp nhau ấy, vì sao khi nhận được cuộc gọi đó, anh lại nghĩ là tôi?"
Đỗ Kiêu thờ ơ đáp: "Đó không phải lần đầu cô gọi cho tôi."
Hàn Thiên Âm ngơ ngác.
Một tháng trước đó, cũng vào buổi tối, cô từng dùng số này gọi cho tôi rồi."
"Anh nhớ ư?"
Đỗ Kiêu đáp: "Ừ, tôi khá nhạy cảm với những con số."
Nhạy cảm đến mức nhớ như in.
Hàn Thiên Âm nhìn nét mặt phẳng lặng của người đàn ông, nhớ tới cảnh anh nói tìm hacker hôm đó, đột nhiên cảm thấy... Nói thế nào nhỉ, có hơi đáng sợ.
Đỗ Kiêu tiếp tục: "Cuộc gọi tới ngày hôm kia đã nhanh chóng dập máy khi tôi vừa chuẩn bị bắt máy. Rõ ràng có người đang theo dõi tôi."
Hàn Thiên Âm hỏi lại: "Thế sao anh lại nghi ngờ tôi?"
"Trong số những người ở nhà hàng hôm đó, vị trí đặt điện thoại của cô là đáng ngờ nhất. Người Trung Quốc ở đây cũng không nhiều... Nhưng quan trọng nhất là, cô quá nóng lòng.
Hàn Thiên Âm sửng sốt, lập tức mím cười.
Đúng vậy, cô quá nóng lòng.
Lúc này, cô nhanh chóng xâu chuỗi những manh mối lại thành một bức tranh rõ ràng.
Cô lại nhìn Đỗ Kiêu, những ngón tay thon dài của anh đang cầm dao ăn, ngón trỏ chống đỡ sống dao, khớp xương tay rõ ràng, đúng kiểu tay của bác sĩ phẫu thuật. Phương pháp cầm dao này được gọi là "Cầm cung" trong phẫu thuật.
Hàn Thiên Âm lặng lẽ mỉm cười.
Ánh trời chiều gay gắt rọi xuyên qua những ngọn đồi phía Tây, bầu trời chuyển sang màu vỏ quýt. Tiết trời đương xuân se lạnh. Nhân viên nhà hàng mang đèn sưởi đến, nhiệt nóng bốc lên đỉnh đầu khiến người ta miệng đắng lưỡi khô.
Lúc trở về đã là buổi tối.
Con đường dẫn đến khách sạn rất yên tĩnh, không khí trong lành, bầu trời đêm nhuốm màu xanh lam, những vì sao hội tụ thành một dải sáng huyền ảo. Hàn Thiên Âm nhìn lên đỉnh đầu, không ngờ đứng ở đây cũng có thể nhìn thấy cả ngân hà.
Cô cảm thấy hơi mệt, vô thức tách khỏi đám người náo nhiệt phía sau.
Đỗ Kiêu đang nghe điện thoại ở bên kia dần trở nên lạc đàn. Hàn Thiên Âm nhìn cái bóng trải dài của anh dưới ngọn đèn đường, không nhịn được giẫm lên. Hai người đi một trước một sau, cô lơ đãng nghe được nội dung cuộc trò chuyện của anh.
"Đứa bé này không thể sinh được, bảo cô ấy phá đi."
"Nói với cô ấy rằng nếu cố tình sinh ra sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
"Đúng, giúp cô ấy liên hệ với bác sĩ phụ khoa để họ đến tận nới thăm khám, khả năng cao sẽ cắt bỏ tử cung."
"Được, có vấn đề gì cứ gọi."
Cô nghe xong, vô thức ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh.
Không biết đi bao lâu, cuối cùng người phía trước cũng cảm thấy bất thường. Anh quay lại, đôi mắt tối tăm chạm phải ánh mắt cô.
Dưới ánh trăng, biểu cảm của anh sao thật khó đoán.
Hàn Thiên Âm mỉm cười.
Anh không đáp lại, tay phải vẫn cầm điện thoại. Vài giây sau, anh lạnh lùng nói với đầu bên kia: "Được rồi, càng sớm càng tốt. Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của cô ấy."
#Editor: Mình đã trở lại rồi nè, xin lỗi đã để các cậu phải chờ lâu?