Khi hồi tưởng xong tất cả những chuyện này, thuyền nhỏ đã đi đến cầu Than Thở rồi rẽ xuống bên dưới. Hành trình hôm nay đã kết thúc, tôi có thể trở về chỗ ở của mình.
Hoàng hôn đang dần buông xuống, ánh tà dương chiếu lên mái tóc tôi khiến những sợi tóc trở nên lấp lánh. Tôi đặt tay lên tai, cảm xúc ổn định. Tôi đang nghĩ hôm nay ra ngoài không có cảm hứng, về nhà phải suy tính thật kỹ để viết chương tiếp theo.
Thuyền nhỏ quay đầu. Tôi nhìn về phía cầu Than Thở theo bản năng, thấy một đôi tình nhân đang hôn nhau. Trên cầu, người đến người đi, có ai đó đang chống tay trái lên cầu xem phong cảnh, lòng tôi như vừa động đậy.
Bởi người đó đặt tay phải lên bên tai, yên lặng nghe âm thanh của gió, dường như trong trời đất chỉ có mình anh.
Giống như năm ấy, tôi không màng tất cả nhảy xuống thuyền, chạy đến phía cầu Than Thở. Khi đến gần anh thì bước chân chậm lại.
Từng bước từng bước... Từng bước từng bước, đứng sau anh.
Tôi thấy anh chầm chậm đặt tay trái lên ngực mình, còn chưa kịp nói gì.
Tôi trả lời rất tự nhiên: "Tiếng gió chính là âm thanh trong lòng anh."
Anh khựng lại một chút, sau đó chầm chậm quay đầu.
Tôi đứng sau anh, nhìn gương mặt quen thuộc ấy. Trải qua sự gọt giũa của năm tháng, càng thành thục, càng quyến rũ hơn.
Chúng tôi đều cười, nhiều năm như vậy, cuối cùng lại gặp nhau trên cầu Than Thở ở Venice.
[ Nghi Phi: Thế là kết thúc rồi. Một chuyện nhẹ nhàng thôi, không có gì quá đặc sắc. Đơn giản, thực tế, song vẫn không kém phần mơ mộng. Như cuộc chia tay của mọi cặp tình nhân khác, song lại có được cái kết chia xa gặp lại như cổ tích. Mong chúng ta cũng sẽ gặp lại được những người ta nhung nhớ khát cầu.