Sau khi trò chuyện với thím Hai xong, Triệu Chân Tâm theo như đã hứa với thím, đi đến một phòng mạch ở cách nhà không xa để được bác sĩ khám bệnh và cho thuốc. Về đến nhà, cậu uống thuốc xong thì buồn ngủ nên vào phòng, ngả lưng một chút. Nằm trên giường, nhìn bao quát căn phòng quen thuộc, Triệu Chân Tâm nhớ lại mấy lời của thím Hai mà bồi hồi. Cậu cảm thấy nhớ Thái Cẩn Ngôn rồi. Giá mà ngủ một giấc thức dậy cậu có thể nhìn thấy Thái Cẩn Ngôn ở bên cạnh mình thì tốt biết mấy.
Nhờ tác dụng của thuốc, Triệu Chân Tâm đã ngủ thiếp đi nhanh chóng. Thím Hai nấu xong bữa trưa thì thấy Triệu Chân Tâm đã ngủ rồi. Ngẫm nghĩ một lúc, thím Hai quyết định phải báo tin ngay cho Thái Cẩn Ngôn biết. Lúc con người bị bệnh là lúc nội tâm yếu đuối nhất. Nếu cậu chủ không thể về kịp thì cũng có thể gọi điện hoặc nhắn tin hỏi thăm sức khóe của “vợ” để thể hiện sự quan tâm, tránh cho đối phương tủi thân vì nghĩ rằng mình bị bỏ rơi, bị lạnh nhạt. Thế là thím Hai mạnh mẽ tiến đến bên chiếc điện thoại bàn, lục tìm danh thiếp của Thái Cẩn Ngôn và bấm số gọi đi.
Lúc này ở nước ngoài đang là ban đêm. Thái Cẩn Ngôn đang đàm phán hợp đồng với đối tác thì thấy điện thoại rung lên. Liếc mắt nhìn qua, thấy là số điện thoại bàn của nhà mình, trong lòng Thái Cẩn Ngôn vừa mừng vừa lo. Ai lại dùng điện thoại bàn ở nhà để gọi cho hắn vậy? Là Triệu Chân Tâm sao? Hay là thím Hai? Ở nhà đã xảy ra chuyện gì sao?
Thái Cẩn Ngôn cố gắng nén nhịn một chút rồi không thể kìm nén được nữa, vội vàng cáo lỗi với đối tác và bước ra ngoài nghe điện thoại. Cứ nghĩ đến việc Triệu Chân Tâm có thể bị đau vì vết thương sau lưng mà lòng dạ Thái Cẩn Ngôn rối bời. Hắng đang lo sợ muốn chết đi được. Tay của Thái Cẩn Ngôn mở điện thoại mà hơi run rẩy. Giọng của hắn cũng run run:
- A lô, ai vậy?
- Cậu chủ, tôi đây.
- Thím Hai à? Có việc gì không?
- Hồi tối cậu có dặn tôi chăm sóc cho cậu Tâm, có việc gì thì phải báo cho cậu biết…
Thái Cẩn Ngôn nghe mà hoảng:
- Đúng rồi, Chân Tâm xảy ra chuyện gì sao?
- Cậu Tâm bị bệnh rồi.
Thái Cẩn Ngôn hoảng hết cả hồn vía, vội vã hỏi dồn:
- Chân Tâm bị bệnh? Bệnh thế nào? Thím đã gọi cấp cứu chưa? Hiện tại Chân Tâm đang ở bệnh viện nào?
Thím Hai nghe thấy sự dồn dập hốt hoảng của cậu chủ nhà mình bên kia đầu dây thì vô cùng hài lòng. Phải thế chứ! Dù vậy, thím cũng không nỡ để cậu chủ phải quá lo lắng mà ảnh hưởng đến việc làm ăn. Thế nên thím Hai ngay lập tức đính chính và trấn an:
- Chỉ là bị cảm nắng thôi, không phải bệnh nặng. Cậu ấy đã đi đến phòng mạch khám bệnh và lấy thuốc rồi. Lúc này cậu ấy vừa mới uống thuốc xong, đã nghỉ ngơi trong phòng. Tôi gọi chỉ để báo cho cậu biết. Khi nào xong việc thì cậu gọi điện hoặc nhắn tin cho cậu ấy để hỏi thăm nhé.
Thái Cẩn Ngôn thở phào, nhưng trong lòng cũng chẳng nhẹ nhõm đi được bao nhiêu. Hắn nhẹ giọng cảm ơn thím Hai rồi cúp máy, trong đầu chỉ quanh quẩn có một suy nghĩ duy nhất: “Triệu Chân Tâm bị bệnh rồi!” Cho dù chỉ là cảm nắng thì cũng là bệnh. Hẳn là lúc này cậu rất mệt mỏi, rất khó chịu, rất tủi thân,… Vậy mà hắn lại không thể ở bên cạnh cậu, thậm chí, lúc này hắn còn ở cách xa cậu cả nửa vòng Trái đất. Lây lòng ra so lòng, Thái Cẩn Ngôn biết rõ, nếu hắn bị bệnh mà không thể nhìn thấy Triệu Chân Tâm thì hẳn là hắn sẽ rất u uất, rất tủi thân, rất hụt hẫng,… Mặc dù Thái Cẩn Ngôn cũng không chắc chắn lắm về việc Triệu Chân Tâm có nhu cầu cấp thiết muốn nhìn thấy hắn như hắn muốn nhìn thấy cậu hay không, nhưng ngọn lửa trong lòng của Thái Cẩn Ngôn đã nhen nhóm lên rồi và càng lúc càng bùng cháy dữ dội. Thái Cẩn Ngôn muốn về nước ngay lập tức. Hắn muốn quay về nhà ngay lập tức. Hắn muốn nhìn thấy Triệu Chân Tâm ngay lập tức. Tốt nhất là khi Triệu Chân Tâm vừa thức dậy đã có thể nhìn thấy hắn.
Càng nghĩ càng mong muốn, Thái Cẩn Ngôn quay vào phòng họp, bàn thêm ba điều bốn chuyện với đối tác rồi nghiêm nghị nói:
- Việc hợp tác lần này, tôi nghĩ còn cần cải tiến thêm một số chỗ. Hẹn lại các vị vào sáng mai chúng ta sẽ tiến hành ký kết hợp đồng nhé.
Đối tác không có ý kiến gì. Thái Cẩn Ngôn nhanh chóng kết thúc buổi đàm phán và rời khỏi phòng họp. Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi cũng nhanh chóng đuổi theo tổng giám đốc của mình. Khi đã ngồi trên xe do Phương Hiệp Hòa cầm lái, Lê Thiên Chi không nhịn được mà cất tiếng hỏi:
- Anh Ngôn, hợp đồng lần này có vấn đề gì sao? Sao em lại thấy nó ổn mà nhỉ?
Thái Cẩn Ngôn gật đầu:
- Hợp đồng rất ổn, không có vấn đề gì.
Lê Thiên Chi ngơ ngác:
- Vậy tại sao anh không nán lại bàn cho xong để ký kết hợp đồng luôn? Anh lại còn muốn cải tiến cái gì nữa?