Triệu Chân Tâm nhẹ nhàng mở rộng lòng bàn tay của Thái Cẩn Ngôn ra, xoa xoa vài cái, thổi thổi vài cái rồi phụng phịu lầu bầu:
- Thấy chưa? Em đã bảo rồi mà anh không nghe. Hằn một vết sâu như thế này, suýt nữa là bị thương rồi. Thật là…
Triệu Chân Tâm còn đang cằn nhằn thì bàn tay Thái Cẩn Ngôn bỗng nhiên dùng sức, cầm đôi tay của Triệu Chân Tâm trong lòng bàn tay siết nhẹ một cái. Triệu Chân Tâm sửng sốt một hồi, cậu hơi kinh ngạc ngước mắt nhìn về nam nhân đối diện mình.
Thái Cẩn Ngôn cũng không biết làm sao mình lại làm ra hành vi như thế, có thể là vừa rồi ngón tay của Triệu Chân Tâm ở trong lòng bàn tay hắn gây ra cảm giác quá lưu luyến, hắn không tự chủ được mà muốn lưu giữ lại phần cảm giác này. Bị ánh nhìn ngạc nhiên của Triệu Chân Tâm hướng tới, Thái Cẩn Ngôn mặt không đổi sắc mà tiếp tục chủ đề đang bị dang dở:
- Em có để ý không?
- Cái gì?
Triệu Chân Tâm không kịp phản ứng. Cậu còn đang bị chấn động trước cảm giác thô ráp từ bàn tay nào đó truyền tới, vừa nhột lại vừa ngứa. Thái Cẩn Ngôn vẫn không buông tay ra, lặp lại câu hỏi một lần nữa:
- Anh là con riêng. Em có để ý không?
Thì ra là vấn đề này. Thật ra, chuyện này Triệu Chân Tâm đã sớm suy nghĩ qua ở kiếp trước. Kỳ thật từ lúc cậu gả cho Thái Cẩn Ngôn, những lời đồn về Thái Cẩn Ngôn đều vô tình hay cố ý chạy đến bên tai của Triệu Chân Tâm. Có bao nhiêu lời chê tiếng cười sau lưng về thân thế của Thái Cẩn Ngôn, thì cũng sẽ có bấy nhiêu lời đàm tiếu rằng Triệu Chân Tâm lại gả cho một đứa con riêng. Thậm chí là sau khi hai người ly hôn, bên ngoài còn có tin đồn bay tung tóe. Đại loại như: Nhìn kìa, Triệu Chân Tâm rốt cục không chịu nổi, quả nhiên vẫn ly hôn với đứa con riêng kia. Nhìn kìa, một thằng con riêng hèn hạ đúng là không thể lên nổi mặt bàn, cho dù có dùng thủ đoạn thấp kém để ép buộc thế nào thì cũng chẳng có ai chịu đựng nổi hắn. Nhìn kìa, đến một người tốt tính và luôn nghĩ cho gia đình như Triệu Chân Tâm cũng bất chấp sự trả thù của Thái Cẩn Ngôn mà nhất định đòi ly hôn, có lẽ gã con riêng của nhà họ Vạn đúng là có quá nhiều thói hư tật xấu rồi. Còn nhiều, nhiều lắm những lời dè bĩu đầy hả hê như thế.
||||| Truyện đề cử: Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm |||||
Nhưng thật ra chẳng có bao nhiêu người biết, kỳ thật việc ly hôn ở đời trước, là do Thái Cẩn Ngôn chủ động đề nghị với Triệu Chân Tâm.
Hoàn toàn chính xác, Triệu Chân Tâm là vì tập đoàn nhà họ Triệu mới phải bất đắc dĩ gả cho Thái Cẩn Ngôn, nhưng trong mấy năm sinh hoạt với Thái Cẩn Ngôn, Triệu Chân Tâm rất thưởng thức nam nhân trước mắt này. Hắn vừa trầm ổn kiên cường, vừa tài giỏi cơ trí, lại rất có phong độ lịch lãm, nếu như không phải bởi vì cậu biết trong lòng hắn đã yêu người khác, Triệu Chân Tâm cảm thấy mình ước chừng cũng sẽ bỏ mặc bất cứ thứ gì để yêu nam nhân này.
Cho đến hiện tại đây, sự thưởng thức của kiếp trước đã còn nâng cấp thêm lên với sự xuất hiện của sự ngưỡng mộ, sự thán phục, sự đồng cảm và cả sự yêu thương. Thế nên, Triệu Chân Tâm càng không bao giờ muốn Thái Cẩn Ngôn phải chịu những sự dè bĩu ác ý như trong kiếp trước nữa. Ít ra, Triệu Chân Tâm sẽ không cho phép Thái Cẩn Ngôn cảm thấy rằng cậu sẽ để ý, sẽ xem thường hay chàn ghét, khinh bỉ hắn chỉ vì những lời thị phi độc ác kia. Ngẫm nghĩ một lúc, Triệu Chân Tâm mở miệng:
- Anh còn nhớ cái lần mà Vạn Gia Bảo nói rằng tôi đã hành hung hắn không?
Thái Cẩn Ngôn gật đầu, trầm mặc. Hắn vẫn nhớ chứ. Khi đó hắn đã sợ đến xanh hết cả ruột gan còn gì. Thế nhưng tại sao Triệu Chân Tâm lại nhắc lại chuyện đó? Hơn nữa, cậu còn chuyển cách xưng hô trở lại thành “tôi” luôn rồi này. Ruột gan của Thái Cẩn Ngôn lại bắt đầu xanh xao vàng vọt xoắn vào với nhau hết cả rồi. Có phải Triệu Chân Tâm vẫn còn tức giận vì bị Vạn Gia Bảo chọc ghẹo không? Hay là vì cậu cảm thấy hắn có liên quan đến nhà họ Vạn cho nên cũng cảm thấy hắn đáng ghét theo? Hoặc là… Triệu Chân Tâm còn nhớ đến hình tượng “chó điên” vừa xấu xí vừa đáng sợ của hắn?
Bất giác Thái Cẩn Ngôn nới lòng nắm tay. Hắn bỗng có cảm giác hèn nhát muốn trốn chạy. Thế nhưng lần này đến lượt Triệu Chân Tâm nắm chặt bàn tay của Thái Cẩn Ngôn. Đôi mắt trong veo của cậu hướng về phía Thái Cẩn Ngôn, nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt long lanh khiến Thái Cẩn Ngôn dù có muốn bỏ chạy cũng không đủ sức đủ lòng mà nhúc nhích. Triệu Chân Tâm cảm nhận được cơ thể đang nhấp nhổm của Thái Cẩn Ngôn đã ngồi yên trở lại trên ghế thì hài lòng mỉm cười. Cậu chà chà ngón tay vào lòng bàn tay thô sần của tảng băng ngốc nhà mình, ngẫm nghĩ một lúc để lựa chọn cách diễn đạt:
- Thật ra thì khi đó Vạn Gia Bảo không nói láo. Tôi đã thật sự hành hung hắn. Tôi… đánh cũng không nhẹ đâu. Cho nên… thật ra thì tôi cũng… có khuynh hướng hơi… bạo lực một chút. Anh có để ý không? Anh có chê tôi không?