Tiết đầu tự học, Hạ Chiêu sụt sịt bước vào lớp.
La Hạo ngồi hàng cuối thấy cậu như vậy thì hơi bất ngờ, nó hỏi: “Chiêu ca mày bị bệnh thiệt hả?”
Hạ Chiêu kéo ghế ra, ngồi xuống cái bàn cuối sát vách, giọng mũi dày đặc: “Chứ sao?”
La Hạo: “Hề hề tao tưởng mày lừa ông Chu xin nghỉ ba ngày đi chơi chứ.”
Năm nay nghỉ hè còn chưa được hai phần ba năm ngoái, Lục Trung đã gọi cả đám năm hai về học bù, nghe đâu mấy tiền bối năm ba chỉ được nghỉ có mười hai ngày thôi đó, MƯỜI HAI NGÀY ĐÓ.
Giận tím người luôn.
Ngày 1 tháng 9 chính thức khai giảng, các sĩ tử không những không hân hoan phấn khích mà ngược lại còn mất tinh thần hơn.
Hạ Chiêu giơ ngón trỏ lên nhấn nhấn cái trán, phẫn nộ chỉ trích: “Mập đệ, mày còn lương tâm không? Tao đưa bài tập cho mày về, nguyên đêm sốt tới 38.9℃, mày không an ủi tao thì thôi ở đó còn bịa chuyện tao nghỉ học đi chơi? Ông Chu ổng mà nghe là chết tao đó.”
La Hạo: "Khoan khoan, Chiêu ca, lúc mày tới tìm tao tao đã khỏe rồi mà, với lại virus cũng cần thời gian ủ bệnh chứ, sao nhanh vậy được……"
Huống chi nó bệnh đâu có nặng, nó chỉ mượn cái sốt nhẹ đó để được nghỉ thêm mấy ngày hè thôi, ai ngờ sáng hôm sau mẹ nó đã "nhìn thấu hồng trần" gấp rút chở nó về đi học, vừa về là nghe nói Hạ Chiêu bị bệnh rồi.
Sao có thể trùng hợp thế cơ chứ.
Đương nhiên là nó nghĩ Hạ Chiêu giả bệnh giống nó rồi, với lại mẹ Hạ Chiêu hiền hơn mẹ nó gấp trăm lần, nói không chừng còn giấu giúp cậu ấy nữa cơ.
Hạ Chiêu nheo mắt nói: "Tao chân yếu tay mềm không được à, cho nên mày không muốn chịu trách nhiệm với tao?"
Khương Lâm xen vào, mặt thất vọng phụ họa: "Đúng á, mày y chang ông anh tao luôn, Mập đệ mày với ông anh tao bữa nào rảnh thì đi kiếm một quán cà phê, vô ngồi rồi suy ngẫm lại mười mấy năm huynh đệ đi, đúng là đồ vô lương tâm vô trách nhiệm."
La Hạo sửng sốt: "Không phải mày nói anh mày ngày nào cũng ru rú ở nhà chơi game, không được cái tích sự gì à?"
Nhà Khương Lâm cách nhà Hạ Chiêu nửa con phố, mỗi khi rảnh rỗi không có việc gì là cứ đến nhà Hạ Chiêu, tối qua còn ăn trực ở nhà cậu nữa kìa.
Khương Lâm lập tức chối: "Tao nói hồi nào? Tao chưa nói bao giờ nha."
La Hạo thở dài, nhận mệnh: "Ờ, là chó nói."
Hạ Chiêu liếc mắt nhìn thời khóa biểu, tiết tiếp theo là tiết Văn, tiện tay rút quyển sách Ngữ Văn ra thảy lên bàn.
Lưu Hiểu Vân ngồi đằng trước La Hạo đang cầm chiếc gương nhỏ màu hồng nhạt son môi, xoay người thần thần bí bí (từ này m để yên cho t nha, m beta xong thì xóa cái trong ngoặc này dùm t lun!!!) nói: "Hạ Chiêu, ông Chu ổng bảo mày nhớ chiếu cố bạn cùng bàn mới đó biết chưa."
Hạ Chiêu thọc tay vô cặp bới bới tìm hộp sữa bò, lập tức cứng đờ người.
La Hạo nghe xong, giọng như ai cướp sổ gạo nói: “Chiêu ca, mày mà không trở lại, danh hiệu “hot boy” số một lớp bị bạn cùng bàn mày cướp là cái chắc, có người còn bị u mê đến thần trí điên loạn kia kìa.”
Lưu Hiểu Vân tự biết là đang khịa mình, bất mãn phản bác: “Làm quá không à.”
La Hạo: “Làm quá? Lưu Hiểu Vân, mày đếm xem, một tiết mày quay xuống nhìn người ta mấy lần?”
Lưu Hiểu Vân: “Tại bản đẹp trai quá chứ bộ, mê trai là phạm phát à?”
Hạ Chiêu cuối cùng cũng móc được hộp sữa bò ra, cắm ống hút vào, bối rối nói: “Bạn cùng bàn?”
Hồi làm bài kiểm tra chia khoa môn văn cậu lỡ tự kiêu một chút, thế là một mình một bàn cô đơn tới giờ (?) chả lẽ nghỉ bệnh ba ngày, quay về liền được lớp trưởng lặng lẽ tặng cho một bạn cùng bàn?
Cậu nhìn sang chỗ bên cạnh, cái học bàn trống không bây giờ đã nhét đầy sách giáo khoa mới tinh.
La Hạo: “Miệng Bự, mày không nói với Chiêu ca hả?”
“Tao nói rồi, chắc luôn.” Khương Lâm nhắc nhở, “Ca, hôm bữa tao nói với mày rồi mà, có một thằng mới chuyển tới, giới tính nam, từ Mỹ sang đây, con lai soái ca.”
Vừa nói như vậy Hạ Chiêu liền nhớ mang máng, nhưng lúc đó cậu đang bị bệnh lại còn đang giết quái, nghe được Khương Lâm nói gì chết liền, với lại Khương Lâm nói năng lố lăng bản gốc lố 1 phần nó kể lại dặm mắm dặm muối lố thêm 3 phần, cậu nghe xong không biết thật hay giả. Gì mà đại soái ca từ nước ngoài chuyển tới, nghe là biết xạo lol rồi.
Cậu chuyển hướng sang La Hạo đáng tin hơn một chút, hỏi: “Có thiệt là soái ca chuyển trường tới không? Tới Lục Trung tụi mình á hả?”
Lục Trung miễn cưỡng lắm thì cũng lọt vào top các trường cao trung trọng điểm đi, nhưng so với mấy trường lớn thì cũng chỉ như con kiến đứng trước con voi mà thôi.
La Hạo: “Cái này thì đúng, hồi tao ở trong phòng giáo viên bị phạt đọc đoản văn Tiếng Anh, chính tai tao nghe ông Chu với lại mấy giáo viên khác nói mà.”
Hạ Chiêu cắn ống hút: “Chương trình thằng đó học ở Mỹ chắc khác với tụi mình ha? Mới vào đã học luôn chương trình năm hai, chắc mệt lắm.”
La Hạo: “Nhưng nghe nói thằng đó thi đầu vào điểm cao lắm á.”
Hạ Chiêu thuận miệng nói: “Xì, thì ra là học bá? Học bá lúc nào chả khác người.”
Bạn cùng bàn của Khương Lâm -- lớp phó học tập Tạ Lị Lị, quay đầu đẩy đẩy kính nghiêm túc nói: "Phải học bá không thì không biết, nhưng nhìn chung thì không hòa đồng lắm."
Lưu Hiểu Vân nhịn không được nói: "Soái ca cao lãnh ai chả vậy. Nhưng mà Hạ Chiêu mày yên tâm, sì-tai của mày khác với thằng đó, hai đứa tụi bây ai tao cũng thích hết."
Hạ Chiêu liền vui vẻ: "Thế bạn cùng bàn Hot Boy của tao đâu rồi?"
Lưu Hiểu Vân nhún vai nói: "Bị ông Chu gọi đi rồi."
Tiếng chuông vào lớp vang lên, vừa lúc Hạ Chiêu hút xong ngụm sữa cuối, vò nát hộp rồi nhắm chuẩn quăng vào thùng rác, lười biếng duỗi người, cậu dặn dò: "Giờ tao đi ngủ, lỡ mà bà Văn bả gọi thì nói tao bị bệnh nghe chưa."
La Hạo giơ tay OK, vì thế Hạ Chiêu liền yên tâm mà nằm dài lên bàn đi sâu vào giấc ngủ.
Nói cũng lạ, Hạ Chiêu bị bệnh nằm ở nhà quằn quại mơ mơ màng màng cũng không ngủ được, vừa đến trường nằm lên quyển Ngữ Văn là không đến ba giây đã lạc vào cõi thần tiên.
Không gian dần trở nên mơ hồ, hình như là cái ghế Khương Lâm va vào bàn cậu một cái, Hạ Chiêu tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy sườn mặt anh tuấn quen thuộc đập vào mắt.
Cậu chớp chớp mắt, sau khi nhìn rõ lập tức giật bắt lên: "Đù má."
Đây không phải là ma ca rồng đẹp trai hai hôm trước à? Sao lại xuất hiện ở đây?
Cả lớp nhìn qua đây.
Giáo viên bộ môn là một cô giáo khá nghiêm khắc, cô gõ gõ bảng đen: "Hạ Chiêu? Sao thế? Cậu đi học ngủ trong lớp tôi đã không nói gì rồi, thế mà cậu còn đường đường chính chính gặp ác mộng à?"
Các bạn học nhiệt tình phối hợp mà cười vang một trận, đặc biệt là cái thằng Khương Lâm đằng trước, lố lăng mà nằm gục trên bàn cười luôn (。-'ω´-)
Hạ Chiêu buồn bực gãi gãi đầu, lập tức xin lỗi: "Con xin lỗi cô."
Giọng nói vô cùng chân thành.
Không biết là cố tình hay cố ý, giọng cậu dày đặc giọng mũi.
Cô Văn nhìn cậu, dịu giọng lại: "Người không khỏe thì xin nghỉ ở nhà mấy ngày đi, học quan trọng sức khỏe cũng quan trọng, với lại lát nữa nhớ lên văn phòng lấy bài kiểm tra hai ngày trước đấy, ngồi xuống đi."
Hạ Chiêu "Dạ dạ" ngoan ngoãn gật gù, ngồi xuống, trong lòng không nhịn được rên rỉ, quát đờ phắc, cậu như vậy rồi mà vẫn còn nhớ thương nhắc cậu làm lại bài kiểm tra? Không hổ danh là nhân gian lạnh nhạt - cô Đàm.
Nhưng trải qua một trận nháo nhào như vậy, con tim đập bịch bịch của Hạ Chiêu cũng đã bình thường lại.
Cậu lén nhìn qua bạn cùng bàn mới, một lát sau, lại lén nhìn thêm lần nữa, cuối cùng không nhịn được, vươn tay qua gõ gõ bàn người kia: "Bạn học……"
Nói chưa được mấy chữ, tiếng chuông tan học liền vang lên.
Hạ Chiêu nghĩ ngợi, không biết là nên nói tiếp luôn hay là đợi hết chuông rồi nói, bạn cùng bàn mới nhìn cậu, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì, giọng nói lãnh đạm: "Muốn hỏi tôi là người hay ma hả?"
Hạ Chiêu ngây ngẩn cả người, trong lòng thầm chửi lần thứ hai hôm nay, cậu quay qua đạp ghế Khương Lâm một cái: "Miệng Bự!"
Khương Lâm bị dọa giật mình một cái, lập tức quay đầu.
Hạ Chiêu nhỏ giọng chất vấn: "Sao nó biết vụ Ma hả?"
Chuyện này cậu chỉ nói với cái thằng Khương Lâm miệng bự này thôi.
Khương Lâm mặt ngốc, dùng giọng nói cực vang cực dội trả lời: "Ma? Ma cái gì mà ma? À cái con ma tối hôm bữa mày gặp lúc đi tìm Mập đệ á hả?"
Tầm mắt bạn cùng bàn mới như có như không dừng trên người cậu, hình như còn cười nhẹ một tiếng. Tức khắc Hạ Chiêu cảm thấy mặt mình nóng bừng, da cậu vốn trắng, gương mặt nhanh chóng nhiễm một tầng hồng phấn.
Hạ Chiêu nghiến răng, hận không thể khâu miệng thằng cún Khương Lâm kia lại.
Ngại chết đi được.
Cậu đã suy nghĩ rất nhiều về buổi tối ngày hôm đó, sau khi chạy đi vừa lúc Khương Lâm gọi tới, thế là ma xui quỷ khiến liền nói hết ra. Tới khi bình tĩnh lại mà ngồi nghĩ, càng thấy việc này vớ vẩn và nực cười tới cỡ nào, bà lão dưới lầu 80 tuổi rồi mà vẫn có thể đi nhảy quảng trường, nghe xong liền cốc đầu cậu bảo trong đầu cậu toàn ba cái thứ mê tín.
Cậu chính là con ngoan trò giỏi của Tổ Quốc, từ nhỏ đã được tiếp nhận nền giáo dục khoa học thế kỷ 21. Huống chi cái cậu đẹp trai trên xe buýt kia, nhìn sao cũng thấy cậu ta kiểu "tôi ngàn dặm xa xôi chạy tới tìm người".
Không hiểu sao lúc đó não cậu như bị lag vậy á.
La Hạo thấy Hạ Chiêu phản ứng mạnh như vậy, liền nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Chiêu ca mày bị ma ám thiệt hả? Lúc Miệng Bự nói tao còn không tin, còn tưởng nó viết tiểu thuyết khủng bố nữa chứ."
Khương Lâm không phục: "Thằng Chiêu viết thì có, tao chỉ nói lại thôi."
Bỗng nhiên Hạ Chiêu có dữ cảm không lành: "Mày nói cho bao nhiêu người nghe rồi?"
Khương Lâm thập phần lúng túng rụt rụt cổ, thử thăm dò nói: "Ba…… Ba năm đứa à?
Tạ Lị Lị quay đầu lại bình tĩnh bổ sung: "Nó nói ba năm đứa một lần, cả khoa đều nghe."
Hạ Chiêu: “……”
Hạ Chiêu đang muốn mở miệng, nhưng rồi lại nhìn thoáng qua bạn cùng bàn của cậu, liền đứng lên bước sang bên cạnh La Hạo, ngồi xuống chỗ kế bên nó, hạ giọng hỏi: “Lúc Miệng Bự nói…….”
Nghĩ nghĩ, còn không biết người ta tên gì, “Bạn cùng bàn của tao có nghe không?”
La Hạo gật gật đầu: “Chắc chắn là nghe, thằng Miệng Bự ngồi trước bàn tụi mày mà, mồm nó còn to nữa.”
Hạ Chiêu tuyệt vọng.
Cậu muốn đi xin thầy Chu đổi bạn cùng bàn, không thì đổi chỗ luôn cũng được T_T
Nếu đổi lại là người khác, cậu chỉ đùa một tí thôi là qua, cố tình người này nhìn sao cũng thấy không có tí muối nào.
Hạ Chiêu thở dài, ngồi xuống ghế của mình.
La Hạo vẫn hỏi tiếp: “Chiêu ca, không lẽ mày bị ma hù đến phát sốt hả?”
Hạ Chiêu tức giận mà nói: “Phắc, tao bị cái thằng Trương Giang Dương kia lây.”
Trương Giang Dương - lớp C, thằng nhóc đó là em trai trên giấy tờ của cậu, bởi vì ba của Trương Giang Dương và mẹ cậu tái hôn.
Trương Giang Dương ngày thường khỏe như trâu, rất ít khi bị bệnh, nhưng mỗi lần bị bệnh là lại nặng hơn người thường gấp mấy lần. Ai ngờ sau khi hắn lây bệnh cho Hạ Chiêu xong, lập tức sinh long hoạt hổ có thể chạy đi chơi bóng rổ.
La Hạo hiếm khi phản ứng nhanh: “Thế mà mày dám nói tao lây cho mày hả?”
Hạ Chiêu không muốn nghĩ tới bất luận cái gì về buổi tối kia, lạnh nhạt nói: “Không phải Trương Giang Dương thì chính là mày, mà thằng nhóc đó sống chết không chịu thừa nhận, chẳng lẽ tụi mày muốn chơi kéo búa bao, đứa nào thua thì đứa nấy lây cho tao?”
Tiết tiếp theo vẫn là tiết ngữ văn, cô Đàm vẫn đang giảng văn trên bục.
Hạ Chiêu móc điện thoại ra từ trong hộc bàn, liền thấy tin nhắn của bà nội hiện lên, đại ý là hai ngày nữa là sinh nhật em gái cùng cha khác mẹ của cậu, hy vọng cậu có thể tới.
Hạ Chiêu cân nhắc nên nói thế nào với bà, cậu bận đi học tiết tự học buổi tối, không rảnh.
Đương nhiên, cậu không muốn đi nhiều hơn.
Đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng loạt xoạt thật nhỏ, Hạ Chiêu nhìn thoáng qua, là bạn cùng bạn mới của cậu đang đọc sách, cậu ta im lặng thật, im lặng tới mức Hạ Chiêu suýt quên luôn sự tồn tại của cậu ta.
Nhưng mà tuy rằng cậu ta rất im lặng, nhưng lại không thể nào an phận.
Hạ Chiêu liếc qua, nhìn cực rõ, cậu ta cúi đầu, đang vô cùng chuyên tâm chuyên chú mà giải toán (▰˘︹˘▰)
Hạ Chiêu còn để ý tới cái bàn tay rất đẹp nắm chặt thành quyền múa bút thành văn kia, khung xương thon gầy rõ ràng.
Bạn cùng bàn mới như cảm nhận được gì, đột nhiên ngẩng đầu lên vừa lúc bốn mắt nhìn nhau.
Không biết tâm lý gì, Hạ Chiêu cứ vậy thẳng lưng đấu mắt với cậu ta, không một lời liền đặt luật, ai chớp mắt trước người đó thua.
Một lát sau, bạn cùng bàn mới trầm mặc quay đầu, hình như là tính giải tiếp bài toán của cậu ta.
Cậu ta thua (づ ̄ ³ ̄)づ
Hạ Chiêu vừa lòng, lật ra trang đầu sách ngữ văn, lộ ra tên của mình, nhẹ nhàng chỉ chỉ nói: "Hạ Chiêu, tên của tôi."
Bạn cùng bàn mới cũng không ngẩng đầu lên, xé ra một tờ giấy nháp, viết tên mình lên "Dịch Thời".
Ngoài ý muốn, chữ Dịch Thời rất đẹp, ngay thẳng rõ ràng, vừa nhìn là biết từ nhỏ đã bị bắt đi rèn chữ.
Hạ Chiêu có chút chút tò mò, lỡ buột miệng thốt ra: "Cậu từ Mỹ chuyển trường tới thật hả?"
Sao tiếng Trung lại tốt như vậy, chữ cũng đẹp nữa.
Dịch Thời không lạnh không nhạt đáp: “Ừm.”
Hạ Chiêu lại hỏi thêm một câu: “Con lai?”
Theo cậu quan sát, đúng là khuôn mặt Dịch Thời góc cạnh hơn những người khác, ở một góc độ nào đó nhìn rất chi là “tây”, nhưng nếu nhìn kĩ thì lại thấy không giống lắm.
Dịch Thời nhìn cậu một cái, ánh mắt lạnh như băng: “Hỏi chi?”
Hạ Chiêu nhìn biểu tình của cậu ta là đọc được luôn câu tiếp theo “Không phận sự miễn làm phiền.”
Phắc.
Cái tên này đúng là vừa ngang ngạnh vừa cứng nhắc.
Hạ Chiêu “xì” một tiếng rồi mở vở ngữ văn ra, học theo giọng điệu cậu ta, lạnh lùng nói: “Không có gì.”