*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không bao lâu, ba người đã đến chỗ cáp treo nơi chân núi.
Lúc này đã có nhân viên công tác của tổ kịch đứng tại nơi này, phòng ngừa những du khách quấy rầy chương trình. Bây giờ còn sớm, những du khách chuẩn bị lên núi cũng ít, vì vậy duy trì trật tự cũng rất dễ dàng.
Lê Hạo bỗng cảm thấy căng thẳng, nhịn không được lén nhắn tin cho Nghiêm Trạch.
Công việc làm trời: Có lẽ sau mười giờ thì người sẽ đông dần lên, ngươi đừng chậm trễ phía sau, ảnh hưởng đến tiến độ quay chụp.
Nghiêm Trạch: Cậu yên tâm.
Lê Hạo nhìn chằm chằm màn hình di dộng nửa ngày.
Tại sao cậu lại càng thấy lo lắng hơn vậy???
Thấy bọn họ tới, đạo diễn liền đi tới, thân thiện dẫn ba người vào kịch tổ. Tuy đạo diễn không quen Lê Hạo, nhưng là bằng hữu của Trương chế tác.
Có đạo diễn làm bắc cầu, Lê Hạo rất nhanh liền giới thiệu Nghiêm Trạch cho kịch tổ, làm cho bọn họ biết mặt nhau.
Tất cả cũng là vì để cho thuận tiện việc quay chụp, cũng lưu lại cho kịch tổ ấn tượng tốt về Nghiêm Trạch. Tốt nhất là ngày sau, kịch tổ quay chụp các tiết mục khác, vẫn có thể nhớ tới có một người tên Nghiêm Trạch.
———-Nhất là phải quan hệ tốt với người quay camera, để bọn họ quay Nghiêm Trạch đẹp trai một chút.
Đối với nhan sắc của Nghiêm Trạch, Lê Hạo vẫn có lòng tin.
Thừa dịp chưa bị lôi kéo làm quen, Nghiêm Trạch còn dành chút thời giờ lưu ý một vài nghệ sĩ khác cũng tham gia chương trình.
《Hơi thở sinh tồn》lần này có năm người tham gia, trừ anh, còn có người mà lúc trước Lê Hạo có nhắc tới – tiểu sinh đang “hot” Nguyên Sướng, cùng diễn viên kịch truyền hình lâu năm Cốt Lạc Viễn, một tiểu thịt tươi mà Nghiêm Trạch đã quên tên, cùng với vị nữ minh tinh nhỏ tuổi Vu Nhược Hàm.
Đạo diễn đơn giản động viên vài câu, sau đó kịch tổ liền tự do.
Thấy “Chân nhân tú” đã bắt đầu chụp ảnh, Lê Hạo đứng một bên liền khẩn trương.
Cậu đúng là gặp vận may mới tìm được “Nhân vật thần tiên” như Nghiêm Trạch, nhưng dù sao vẫn là người mới, Lê Hạo có chút lo lắng Nghiêm Trạch sẽ rụt rè, làm hỏng quay chụp.
Ai ngờ Nghiêm Trạch cực kì bình tĩnh, hoàn toàn không có cảm thấy không ổn. Sau khi chụp ảnh, anh là người thứ nhất ngồi trên cáp treo, chuẩn bị lên núi.
—–
Nghiêm Trạch nét mặt không đổi ghế treo(1).
Lê Hạo đã nói với anh rất nhiều lần, có thể im lặng thì cố gắng im lặng, giữ vững bộ dáng cao lãnh. Tuy nhiên cao lãnh thì cao lãnh, những lúc nên thân thiện thì phải tỏ ra thân thiện một chút, tránh làm cho mọi người lưu lại ấn tượng là một người ngạo mạn.
Trước lúc tham gia chụp ảnh, tuy Lê Hạo đã từng công bố, cũng mua một ít truyền thông, tuyên bố Nghiêm Trạch là người mới xuất đạo, nhưng bởi vì không nổi tiếng, nên cũng không gây sự chú ý quá lớn.
Nếu không có bất cứ điều bất ngờ gì xảy ra, thì “chân nhân tú” lần này là lần đầu Nghiêm Trạch xuất hiện trước mắt công chúng.
Chuyện này, đúng như lời Lê Hạo, biểu hiện của Nghiêm Trạch trong “chân nhân tú” sẽ quyết định anh một lần bạo hồng, hay là vẫn vô danh.
Ngồi yên trên ghế treo, Nghiêm Trạch phát hiện bên cạnh có người ngồi xuống.
Anh vừa xoay đầu, liền thấy một người trẻ tuổi có dung mạo thanh tú cười ngượng ngùng với anh.
– Anh là Nghiêm Trạch phải không, em biết anh, anh là người mới xuất đạo gần đây.
Đối phương cười thật ngượng ngùng, nói như Lê Hạo, thì chính là nụ cười dễ gợi lên mẫu tính (bản năng người mẹ).
– Hồi nãy chưa kịp chào hỏi, xin chào, em là Kỉ Trầm.
Nghiêm Trạch suy nghĩ một chốc: Kỉ Trầm chắc là tiểu thịt tươi bất hạnh bị anh quên mất.
Trong lúc đi tới kịch tổ của《Hơi thở sinh tồn》, Lê hạo đã tỉ mỉ nói cho anh không ít chuyện tình trong giới giải trí.
Bọn họ, Kỉ Trầm và Nguyên Sướng đều là loại nghệ sĩ phát triển về phương diện ngoại hình, tuổi nhỏ không nói, ở trong giới giải trí, tư cách cùng với từng trải vô cùng ít, thuộc loại tiểu sinh mới nổi.
—–tạm thời Nghiêm Trạch dù có được tính là tiểu thịt tươi hay không, ít nhất, anh vẫn giống một tiểu sinh mới nổi.
Người cùng nghề là kẻ thù, mà chung nghiệp diễn thì càng phải cẩn thận. Kỉ Trầm theo lý mà nói thì phải rất ghét anh, nhưng nhìn sơ, đối phương lại biểu hiện thân thiện, nếu không phải ngốc, thì chính là có tâm cơ.
Anh liếc mắt nhìn, phát hiện đằng sau hai người có hai thợ chụp ảnh, liền hiểu ra.
Nghiêm Trạch vuốt cằm, vẫn duy trì bộ dáng cao lãnh nhưng vẫn khiêm tốn:
– Kỉ Trầm tiên sinh khách sáo, lúc khiêu chiến sinh tồn còn cần cậu giúp đỡ.
Kỉ Trầm vẫn cười:
– Đừng khách sáo, gọi em Kỉ Trầm là được rồi.
Nghiêm Trạch ung dung: “Kỉ Trầm.”
Kỉ Trầm cúi đầu, rồi lại len lén giương mắt nhìn Nghiêm Trạch một cái, bộ dáng giống như người vợ nhỏ xấu hổ ai oán, làm Nghiêm Trạch theo bản năng cảm thấy kỳ lạ.
Người này bị rút gân mí mắt? Nếu không sao lại nhìn anh như vậy?
Khi cáp treo bắt đầu kéo lên, ghế treo treo càng cao, Nghiêm Trạch phát hiện Kỉ Trầm dựa gần vào anh.
Ghế treo là loại ghế hai người, tuy không chia chỗ, nhưng rất rộng, nếu cố, còn có thể ngồi ba.
Trơ mắt đánh giá Kỉ Trầm gần như dán sát bên người anh, trên mặt còn có vẻ sợ hãi, tựa như là sợ độ cao.
Nghiêm Trạch trầm mặc.
Anh không thích tiếp xúc với người khác, lúc này bị Kỉ Trầm dựa vào, chỉ cảm thấy kỳ lạ. Nhưng nghĩ tới hai thợ chụp ảnh phía sau, cùng với dặn dò của Lê Hạo….
Không nói không sai, không làm không sai, Nghiêm Trạch bình tĩnh đem câu hỏi: “Cậu bị tăng động à?” nuốt vào.
Tự hỏi ba giây.
Nghiêm Trạch quyết định đánh vỡ bầu không khí bế tắc này, anh hỏi:
– Cậu có chút khẩn trương, lần đầu đi cáp treo sao?
Kỉ Trầm sửng sốt, giống như không nghĩ là Nghiêm Trạch sẽ chủ động nói chuyện với cậu:
– Phải… đây là lần đầu em đi cáp treo.
Nghiêm Trạch tiếp tục mặt than:
– Hay vầy, tôi kể chuyện cười cho cậu nghe, giảm một chút lo lắng?
Kỉ Trầm thụ sủng nhược khinh:
– Thật sao?
Nghiêm Trạch lại nói:
– Giả.
Kỉ Trầm: ……
Thợ chụp ảnh phía sau: …….
Sao thấy lành lạnh vậy ta?
——
Đi cáp treo không lâu, liền đến nơi sườn núi.
Theo trù tính của “chân nhân tú”, vài ngày sau, nghệ sĩ tham gia chương trình sẽ ở nơi này, rồi đi bộ lên đỉnh núi, chụp một bức ảnh mặt trời mọc. Từ lúc mà ghế treo hạ xuống, Kỉ Trầm vẫn lẽo đẽo theo Nghiêm Trạch, thầm chí đến lúc mọi người tới nơi, tìm lều trại vẫn không bỏ.
Cũng may trừ Kỉ Trầm biểu hiện kì lạ, thái độ của ba người còn lại đối với Nghiêm Trạch đều nằm trong dự đoán của anh.
Nguyên Sướng quả như ảnh nghĩ, tuy không rõ ràng, nhưng vẫn lộ ra tia địch ý đối với anh. Người lớn tuổi nhất trong số năm người, Cốt Lạc Viễn đối với bọn họ đều rất chiếu cố, thậm chí bị trêu chọc là như cha ruột luôn, mà biểu hiện của Vu Nhược Hàm cũng rất bình thường, cô ta xuất thân là minh tinh nhỏ, tuy rằng hai năm gần đây không có tác phẩm nào đáng chú ý, nhưng mà vẫn hơn bọn minh tinh hạng ba.
Chỉ có Kỉ Trầm ngoại lệ.
Dựng lều là việc yêu cầu hoạt động tay chân, sau khi đem lều trại dựng tốt, thì cũng đến giữa trưa.
Lạc Viễn săn sóc chủ động đề nghị nhóm lửa nấu cơm, cũng nhờ Vu Nhược Hàm giúp đỡ, bận bịu lấy dụng cụ. Mà Nghiêm Trạch cùng hai người còn lại, được nhờ lên núi tìm chút thức ăn.
Nguyên Sướng là người không có kinh nghiệm hoang dã, nghe vậy liền cảm thấy lo lắng:
– Lạc thúc, chúng ta thật sự phải đi sao, ở đây rừng núi hoang vu, chúng ta tìm đồ ăn chỗ nào đây?
Lạc thúc cười nói:
– Chỗ này không cấm săn bắt, bên cạnh sườn núi cũng có rất nhiều động vật.
Anh ta lấy từ trong túi ra một thanh sắt nhỏ dài cùng với dây ni lông:
– Các ngươi có thể săn thử vài con thỏ, này, cầm lấy làm vài cái bẫy đi.
Kỉ Trầm lo lắng
– Săn động vật hoang là trái pháp luật mà.
Chú Lạc tiếp tục nói:
– Đừng lo, kịch tổ đã xin phép cho chúng ta săn rồi.
Vu Nhược Hàm nói đùa:
– Nếu không có thể lên Baidu xin giúp đỡ.
Nguyên Sướng vẫn hơi căng thẳng.
Nghiêm Trạch đột nhiên hỏi:
– Lạc thúc, nếu săn được những con khác thì sao?
Lạc Viễn ngạc nhiên, không nghĩ rằng Nghiêm Trạch sẽ hỏi như vậy.
Anh ta vốn nghĩ, ba vị tiểu thịt tươi tay chân trắng trẻo này có thể săn được một con thỏ là hay lắm rồi, chưa từng nghĩ tới chuyện nếu săn được loài khác thì nên làm gì.
– Bắt được con gì thì ăn con ấy.
Trên núi này còn có vài con gà rừng, canh gà luộc cũng không tệ.
Nghiêm Trạch vuốt cằm, “Đã biết”, anh lại nói:
– Trừ thanh sắt và dây thừng, còn có cái gì không?
Lạc Viễn lục lọi cái túi,
– Còn có một mã tấu(2), cầm đi đi.
– Cảm ơn Lạc thúc.
– Khách sáo gì chứ, chú cùng Nhược Hàm chờ tin tốt của ba người!
Lê Hạo đứng ở bên đoàn quay phim bỗng cảm thấy lo lắng.
Từ từ.
Nghiêm Trạch có ý gì?
Chẳng lẽ muốn săn gấu???
Không không không, Lê Hạo lắc đầu, cảm thấy trí tượng tượng của mình hơi phong phú.