Nhận được điện thoại của Tô Thu Quỳnh, Nhan Nhã Tịnh cũng vô cùng lo lắng, cô không muốn đi tìm Lưu Thiên Hàn, nhưng cô cũng buộc phải thừa nhận rằng, Tô Thu Quỳnh nói không sai, Vân Hải rộng lớn, ngoài Lưu Thiên Hàn ra, thật sự không có ai khác có thể đối đầu với Chiến Mục Hàng!
Nhan Nhã Tịnh không có số điện thoại của Lưu Thiên Hàn, cô vốn là muốn gửi tin nhắn zalo cho Lưu Thiên Hàn, nhưng cô lại sợ Lưu Thiên Hàn trong chốc lát sẽ không đọc được.
Nghĩ một lát, cô trực tiếp dùng zalo gọi video call cho Lưu Thiên Hàn.
Gần như ngay lập tức thì video call được kết nối, Nhan Nhã Tịnh vừa muốn nói với anh chuyện của An Bảo và An Mỹ, một giọng nói lảnh lót của nữ truyền vào tai của cô.
“Cậu Lưu, tối nay người ta sẽ cố gắng hầu hạ anh.”
Tay của Nhan Nhã Tịnh chợt cứng ngắc, chiếc điện thoại trong tay suýt nữa rơi xuống đất, cô hình như đã quấy nhiễu chuyện tốt của cậu Lưu.
Nhan Nhã Tịnh không ngờ nhìn thấy Lưu Thiên Hàn và người phụ nữ anh anh em em, nhưng nghĩ tới hai đứa trẻ còn đang ở trong tay của Chiến Mục Hàng, cô vẫn kìm chế không tắt cuộc gọi.
“Cậu Lưu, tôi...”
Lưu Thiên Hàn còn chưa nói hết lời, đầu bên kia của cuộc video call vang lên âm thanh vật nặng rơi xuống đất, sau đó là giọng nói giống như đỉnh núi băng vạn năm của Lưu Thiên Hàn: “Cút!”
Cút...
Cậu Lưu kêu cô cút!
Cô quấy rầy chuyện tốt của cậu Lưu, cậu Lưu quả thật là tức giận rồi.
Cậu Lưu vốn mặt lạnh tim lạnh, anh tức giận thì càng là đóng băng mười dặm, anh bằng lòng giúp cô mới lạ!
Nghĩ như vậy, Nhan Nhã Tịnh vội vàng tắt máy. Cùng lắm cô xông tới nhà của Chiến Mục Hàng, liều mạng với Chiến Mục Hàng, cho dù là liều cái mạng già này, cô cũng sẽ không để Chiến Mục Hàng làm hại hai đứa trẻ.
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh còn có một chút chót xa khó diễn tả, chiều hôm nay, cậu Lưu còn tặng quà, làm như có chút để tâm tới cô, không ngờ mới qua vài tiếng, bên cạnh anh lại có người phụ nữ khác.
Nhan Nhã Tịnh cầm lấy chiếc điện thoại, đang muốn chạy ra khỏi căn chung cư nhỏ, tiếng chuông điện thoại của cô giống như mừng rỡ mà vang lên.
Là một số điện thoại lạ.
Nhan Nhã Tịnh suy nghĩ một chút, cô vẫn nghe cuộc gọi này, điều nằm ngoài dự liệu, người gọi điện tới cho cô vậy mà là Lưu Thiên Hàn.
“Có chuyện gì sao?”
Giọng nói của Lưu Thiên Hàn vẫn lạnh lùng, rõ ràng tâm trạng của anh bây giờ vẫn rất tệ.
Nhan Nhã Tịnh cắn nhẹ môi dưới: “Cậu Lưu, xin lỗi, tôi vừa rồi quấy rầy chuyện tốt của anh. Tôi biết anh vây giờ rất muốn kêu tôi cút, nhưng tôi thật sự rất cần sự giúp đỡ của anh. An Bảo và An Mỹ bị người ta bắt đi rồi, anh giúp tôi đi đón chúng về có được không?”
Lưu Thiên Hàn nhíu mày, anh kêu cô cút khi nào?
Anh vừa rồi là nói người phụ nữ không biết từ đâu chui ra, áp sát người anh cút có được không hả!
Nghe thấy hai đứa trẻ bị người ta bắt đi, Lưu Thiên Hàn không màng tới chuyện giải thích với Nhan Nhã Tịnh, vội nói: “Em ở cổng tiểu khu đợi tôi, tôi bây giờ qua đón em.”
Lưu Thiên Hàn cúp máy, cầm chìa khóa xe nhanh chóng lao tới bãi đỗ xe.
Nhan Nhã Tịnh cầm chiếc điện thoại đang từ từ tối màn hình trong tay, hồi lâu không thể hoàn hồn, có điều bây giờ cô cũng không có tâm trạng suy nghĩ nhiều, cô chỉ muốn đón hai đứa trẻ bình an vô sự trở về.
Chiến Mục Hàng người đàn ông quá đáng sợ, anh ta ngay cả cốt nhục của mình cũng có thể tàn nhẫn giết chết, nếu hai đứa trẻ không cẩn thận đắc tội với anh ta, hậu quả khó mà tưởng tượng!
Chiến Mục Hàng trực tiếp mang hai đứa trẻ về biệt thự ở Bán Sơn của anh ta.
Trước kia, nơi đó là nhà tân hôn của anh ta và Tô Thu Quỳnh, đáng tiếc, nữ chủ nhân Tô Thu Quỳnh sống ở đây chưa được nửa năm thì bị chính tay anh ta đưa vào tù.
Phần lớn gia tài của nhà họ Tô rơi vào trong tay nhà họ An, nhà họ Tô phá sản, ba mẹ Tô chết ở trong một vụ tai nạn xe, cuộc đời của Tô Thu Quỳnh cũng không thể nhìn thấy ánh sáng.
Nhan An Bảo biết Chiến Mục Hàng tàn nhẫn cỡ nào, nhưng hổ dữ không ăn thịt con, bây giờ Chiến Mục Hàng cho rằng cậu bé và Nhan An Mỹ là cốt nhục của anh ta, anh ta sẽ không làm gì chúng cả.
Cho dù anh ta biết cậu bé và Nhan An Mỹ không phải là con của anh ta, cậu bé cũng có cách toàn thân rút lui.
Cậu bé biết Chiến Mục Hàng có quan hệ thân thiết với ông cậu, chỉ cần cậu bé lôi ông cậu ra, Chiến Mục Hàng sẽ không tổn thương cậu bé và Nhan An Mỹ.
An Tình cũng đi theo Chiến Mục Hàng cùng đến biệt thự ở Bán Sơn, trong lòng cô ta thầm nghiến răng, tối nay bất luận như thế nào cũng phải vạch trần thân phận thật của hai đứa trẻ.
Thấy Chiến Mục Hàng đi lên tầng, An Tình hằn học trừng mắt với hai đứa trẻ, muốn từ trong miệng chúng moi ra được điều gì đó.
Cô ta sống 27 năm, ăn muối còn nhiều cơm hai đứa trẻ ăn, cô ta không tin cô ta không đấu lại hai đứa ranh con này!
Nhìn ánh mắt độc ác của An Tình, trong mắt Nhan An Mỹ không có chút sợ hãi, cô bé mang vẻ ngây thơ vô tội: “Thím An, thím đâu phải là cá vàng, thím làm gì mà cứ trừng mắt vậy?”
An Tình thế nào cũng không ngờ Nhan An Mỹ không những không sợ cô ta, còn dám nói cô ta là cá vàng, cô ta tức tới nỗi phải thở dốc một hơi: “Mày nói ai là cá vàng!?”
Nhan An Mỹ mang vẻ vô tội, cô bé kéo tay áo của Nhan An Bảo: “Anh, thím An không những mắt có bệnh, đầu cũng không tốt, em vừa rồi nói rõ ràng thím ấy không phải là cá vàng, thím ấy còn chất vấn em như vậy, thật là não tàn gây sự.”
Nhan An Bảo đanh mặt, bộ dạng nghiêm túc như ông cụ non, cậu bé vô cùng nghiêm túc đính chính lời của Nhan An Mỹ: “Không phải là não tàn gây sự, là gây sự vô lý.”
Nhan An Mỹ xấu hổ thè lưỡi, không cẩn thận lại dùng sai thành ngữ rồi, xem ra sau này phải học nhiều sách.
“Mày! Mày nói ai đầu óc không tốt?!” An Tình tốt nghiệp đại học danh tiếng ở nước ngoài, điều tự hào nhất chính là IQ cao của cô ta, bây giờ vậy mà bị một đứa nhóc nói đầu óc của cô ta không tốt, điều này khiến cô ta làm sao có thể nhịn được.
“Thím An, cháu hình như nói rất rõ ràng, người cháu nói chính là thím đó!” Nhan An Mỹ mang ra vẻ như nhìn đồ ngốc: “Nói chuyện thật khó khăn, thật sự là đàn gảy tai ngựa.”
Khóe miệng của Nhan An Bảo co rút, tiếp tục đính chính: “Là đàn gảy tai trâu.”
Nhan An Bảo khá cạn lời với cô em gái của cậu bé, thành ngữ không học được mà cứ thích dùng bừa.
Nhìn vào ánh mắt chê bai của anh trai nhà mình, Nhan An Bảo ấm ức bĩu môi: “Anh, em không phải là cố ý nói sai, em hôm nay chưa có ăn socola, đầu óc hoạt động chậm nên mới hay dùng sai từ.”
“Cả ngày chỉ biết ăn socola, một chút truy cầu cũng không có.” Tuy vẫn là vẻ chê bai, nhưng Nhan An Bảo vẫn lặng lẽ để một thanh socola vào trong tay Nhan An Mỹ.
Nhìn thấy socola mình thích nhất, Nhan An Mỹ lập tức cười rạng rỡ, cô bé biết anh trai lạnh lùng thương cô bé nhất.
“Mày vậy mà dám nói tao là trâu?! Xem tao hôm nay dạy dỗ mày thế nào!” An Tình không thể duy trì dáng vẻ thục nữ nữa, cô ta tức điên trợn trừng mắt với hai bé: “Tao biết chúng mày không phải là con của Mục Hàng, tao cảnh cáo chúng mày, chúng mày tốt nhất ngoan ngoãn cút ra khỏi đây, nếu không tao không tha cho chúng mày!”
“Thím An, thím thật hung dữ!” Nhan An Mỹ giả bộ sợ sệt, cô bé dùng sức ôm chặt cánh tay của Nhan An Bảo: “Anh, em hình như nhìn thấy Mẫu Dạ Xoa rồi! An Mỹ rất sợ!”
Mẫu Dạ Xoa?!
Lửa giận của An Tình lập tức bốc lên: “Mày nói ai là Mẫu Dạ Xoa? Không biết tốt xấu, xem tao dạy dỗ mày thế nào!”
Nói rồi, An Tình giơ tay lên, một cái tay đánh về phía mặt của Nhan An Mỹ.