Trai lơ?
Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu đều có chút không hiểu ra sao, theo lý mà nói, Cậu hai Lưu ủng hộ Cậu Thẩm và Nhan Nhã Tịnh ở bên nhau như vậy, quan hệ của anh với Cậu Thẩm hẳn phải rất không tệ chứ nhỉ!
Trai lơ là một từ mang nghĩa xấu, sao Cậu hai Lưu lại nói Cậu Thẩm là trai lơ nhỉ?
Hơn nữa khí thế của Cậu hai Lưu rất đáng sợ rất đáng sợ, giống như muốn ăn thịt người ấy, doạ các cô đều không dám nói chuyện với anh nữa.
Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu yếu ớt nhìn Nhan Nhã Tịnh một cái, ý bảo cô nói gì đó, đừng để Cậu hai Lưu tiếp tục toả ra khí áp thấp đáng sợ như này nữa, bọn cô cảm thấy, cứ tiếp tục như thế này nữa, các cô ấy đều sẽ bị Cậu hai Lưu đông lạnh đến chết mất.
“Không… không phải…” Nhan Nhã Tịnh nhẹ giọng nói.
Đầu óc Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu càng rối hơn rồi, đây rốt cuộc là tình huống gì nha! Sao có vẻ như chủ nhiệm Nhan rất sợ Cậu hai Lưu nhỉ!
Nhưng cũng không thể trách chủ nhiệm Nhan nhát gan được, Cậu hai Lưu quá đáng sợ, không sợ anh mới là không bình thường ý!
Chỉ có điều, Cậu hai Lưu đối với chủ nhiệm Nhan hung dữ như vậy, có chút không phù hợp với hình tượng nhân vật muội khống nha.
Vào lúc Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu sắp bị ép chết dưới khí áp thấp trên người Lưu Thiên Hàn, rốt cuộc Thẩm Quyện cũng đem xe lái đến.
Anh không phải dừng xe bên ngoài quảng trường nhỏ rồi ngồi trên xe đợi Nhan Nhã Tịnh, mà vô cùng săn sóc xuống xe, đi đến trước mặt Nhan Nhã Tịnh, “Nhã Tịnh, anh lái xe đến rồi, chúng ta đi đại học Vân Hải bên đó thôi.”
Nhìn thấy Thẩm Quyện, Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu đồng thời hoà hoãn được một hơi.
Hai người bọn họ đều là những người đơn thuần vui vẻ, chịu không nổi nhất chính là bầu không khí kìm nén như thế này, bọn họ không hẹn mà đều nghĩ nên làm gì để hoà hoãn lại bầu không khí.
Dường như tâm linh tương thông, Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu đồng thời mở miệng, “Cậu Thẩm, anh còn chưa hôn chủ nhiệm Nhan đâu!”
Đùa bỡn gì đó, Hà Hân Nghiên rành nhất rồi, không đợi Lưu Thiên Hàn nói chuyện, cô ấy kích động vỗ tay hô lên, “Hôn một cái! Hôn một cái!”
Nhan Nhã Tịnh, “…”
Cô đến cùng là có thù có oán gì với các cô ấy chứ, các cô ấy không hại chết cô thì sẽ không bỏ qua hả!
Lúc có quá nhiều người, Nhan Nhã Tịnh không muốn khiến Thẩm Quyện mất mặt trước đám đông, nhưng hiện giờ bên cạnh không có người khác nữa, cô cũng không muốn để Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu tiếp tục hiểu lầm.
Cô đang muốn nói với các cô ấy, quan hệ giữa cô và Cậu Thẩm không phải như kiểu các cô ấy nghĩ, Lưu Thiên Hàn đã cười lạnh mở miệng, “Nhan Nhã Tịnh, cô hôn một cái thử xem?”
Nhan Nhã Tịnh yếu ớt bẹp bẹp miệng, cô còn đúng thật không dám hôn một cái thử xem.
“Anh… anh hai… em với Cậu Thẩm, bọn em…”
Nhan Nhã Tịnh còn chưa nói dứt lời, Hà Hân Nghiên liền không tim không phổi mà đánh gãy lời cô, “Chủ nhiệm Nhan, Cậu hai Lưu đều hạ lệnh để chị và Cậu Thẩm hôn nhau rồi kìa, chị còn không mau lên?!”
Nhan Nhã Tịnh thực sự sốt ruột thay cho IQ của Hà Hân Nghiên, dưới gầm trời sao lại có cô gái ngốc bạch ngọt như thế này cơ chứ, Anh Lưu đây nào phải là hạ lệnh để cô với Thẩm Quyện hôn nhau, đây rõ rành rành là uy hiếp đó!
Vu Tiếu mặc dù thường ngày cũng luôn là một bộ dáng vẻ chị cả ngốc nghếch không tim không phổi, nhưng cô ấy vẫn chưa đến mức ngây thơ như Hà Hân Nghiên.
Vừa rồi cô ấy đã cảm giác được Lưu Thiên Hàn có chút không bình thường, bây giờ anh nói như vậy, cô ấy lại càng ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc lan tràn trong không khí.
Giữa mùi thuốc súng, dường như còn lây dính mùi ghen tuông nồng đượm nữa.
Lời này của Cậu hai Lưu, cực kỳ giống lốp dự phòng đang tranh giành ghen tuông.
“Nhã Tịnh, mọi người đều mong mỏi chúng ta hôn nhau như vậy, chúng ta có phải nên làm hài lòng bọn họ một chút không?” Thẩm Quyện cố ý xuyên tạc ý tứ của Lưu Thiên Hàn, ý cười dịu dàng nhìn Nhan Nhã Tịnh nói.
Thật ra trong lòng Thẩm Quyện hiểu rõ, Nhan Nhã Tịnh sẽ không thể nào đồng ý cùng anh hôn nhau, nhưng khi người ta yêu một người, đều sẽ không nhịn được mà sinh ra một vài hy vọng xa vời không nên có.
Ví như nói, lúc này Thẩm Quyện đã có yêu cầu quá đáng, mong kỳ tích xuất hiện, Nhan Nhã Tịnh sẽ chủ động hôn anh ta.
“Hừ!”
Rét lạnh căm căm.
Nhan Nhã Tịnh thoắt cái nổi da gà khắp người, cô đang muốn xoa xoa cánh tay của mình cho bớt lạnh, Lưu Thiên Hàn đã không cho giãi bày mà bắt lấy tay cô.
Vu Tiếu và Hà Hân Nghiên nhìn tới tròng mắt thiếu chút nữa thì trừng rớt ra ngoài, đây là cái tình huống gì?
Muội khống cưỡng ép dắt tay em gái nhà mình? Ngay cả dấm của em rể tương lai của mình cũng ăn?
“Nhan Nhã Tịnh, em muốn thân mật với cậu ta đến vậy sao?!”
“Em không có…” Nhan Nhã Tịnh vô thức phủ nhận, cô không muốn mọi người biết được mối quan hệ không chính đáng giữa bọn họ, cô vội vàng muốn rút tay của mình về, lại bị anh nắm lấy càng chặt hơn.
Lưu Thiên Hàn nắm tay Nhan Nhã Tịnh trước đám đông, gương mặt tuấn tú ôn hoà đó của Thẩm Quyện cũng mang theo từng tia lạnh lùng.
Anh ta có chút cứng ngắc mà cười nói với Lưu Thiên Hàn, “Anh hai, anh vượt quá khuôn phép rồi! Nhã Tịnh hiện giờ là em gái anh!”
“Em gái?” Lưu Thiên Hàn cười lạnh, “Nhan Nhã Tịnh, em còn thật sự muốn làm em gái tôi?!”
“Anh hai, mẹ nói em sau này chính là con gái của mẹ, theo vai vế mà nói, em chính là em gái anh mà.” Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh nhỏ như muỗi kêu, nhưng cô vẫn cứng đầu nói.
Nếu bây giờ để mọi người đều biết cô và anh ở bên nhau, chắc chắn sẽ thiên hạ đại loạn!
Cho nên, trước mặt người ngoài, cô chỉ có thể giữ khoảng cách với anh.
“Anh hai, anh về trước đi, em còn có lời muốn nói với Cậu Thẩm, em đi đại học Vân Hải bên đó đây.”
Nói đoạn, Nhan Nhã Tịnh muốn giãy tay từ trong tay anh ra.
Giãy không ra.
Không chỉ có vậy, một giây sau, Lưu Thiên Hàn còn trực tiếp đem cô kéo vào trong ngực anh, không cho cô chút cơ hội cự tuyệt nào, môi của anh hung ác áp xuống.
Nhan Nhã Tịnh bổng trợn tròn mắt, cô trực tiếp bị anh hôn đến ngốc.
Đầu óc cô, rối bùng nhùng một mảng, bây giờ, người đời đều cho rằng anh là Lưu Gia Thành, còn cô là vợ goá của Lưu Thiên Hàn!
Người phát ngốc, không chỉ có Nhan Nhã Tịnh, biểu cảm trên mặt Vu Tiếu và Hà Hân Nghiên đã không thể dùng chấn kinh để hình dung nữa rồi, bọn họ yếu ớt nhìn về phía đối phương, không tiếng động dò hỏi, đây rốt cuộc là cái tình huống gì?
Trên gương mặt tuấn tú của Thẩm Quyện, không còn tìm thấy một chút ôn hoà nào nữa.
Anh cưỡng ép bản thân phải giữ bình tĩnh, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo rét lạnh thấu xương, “Anh hai, anh đang làm cái gì? Buông Nhã Tịnh ra!”
“Anh hai, anh mau buông em ra!” Nhan Nhã Tịnh bị động tác của Lưu Thiên Hàn làm cho tim cũng muốn ngừng đập luôn rồi, cô hoang mang từ trong lòng anh chui ra, cô cố gắng dấu đi nét mất tự nhiên trên mặt, “Anh hai, anh có phải uống say rồi hay không?!”
“Nhan Nhã Tịnh, tôi rất tỉnh táo.” Hai mắt Lưu Thiên Hàn sáng đến doạ người, anh gằn từng chữ nói với cô, “Nhan Nhã Tinh, nói cho bọn họ biết, quan hệ của chúng ta là gì!”