Thẩm Quyện không hiểu ra sao thả bóng bay trên quảng trường, Nhan Nhã Tịnh đã muốn to cả đầu, bây giờ Anh Lưu cũng xuất hiện nữa, cô lại càng đau não.
Cái dáng vẻ bụng dạ hẹp hòi lại thích ghen tuông đó của Anh Lưu, anh ở trước mặt mọi người làm chứng cho Thẩm Quyện theo đuổi tình yêu với cô, đây còn không phải thiên hạ đại loạn sao!
Nhan Nhã Tịnh muốn khóc.
“Chủ nhiệm Nhan, chị còn sững sờ ở đó làm gì nha! Mau đi xuống đi! Cậu Thẩm với Cậu hai Lưu đều đang ở bên dưới đợi chị đó!”
Nhan Nhã Tịnh yếu ớt thở dài một hơi, phải rồi, đều đang đợi cô, một người đợi để hại chết cô, một người đợi để bóp chết cô.
Hà Hân Nghiên hoàn toàn không cảm nhận được sự sa sút tinh thần của Nhan Nhã Tịnh, cô ấy tiếp tục kích động nói với Nhan Nhã Tịnh, “Chủ nhiệm Nhan, chị thật quá hạnh phúc đi! Có người theo đuổi xuất sắc như Cậu Thẩm, đã khiến người ta hâm mộ đến chết, lại còn có anh trai tốt như Cậu hai Lưu! Chủ nhiệm Nhan, chị đúng là kiếp trước đã giải cứu hệ ngân hà mà!”
Vu Tiếu cũng tới lôi kéo cánh tay Nhan Nhã Tịnh, “Đi, chủ nhiệm Nhan, chúng ta mau đi xuống nào! Cậu Thẩm chân thành như vậy, để anh ấy đợi lâu quá không tốt! Còn có Cậu hai Lưu, anh ấy là tổng giám đốc đa quốc gia trăm công nghìn việc đấy, anh ấy đặc biệt rút ra thời gian đến làm chứng cho hạnh phúc của cô, cô không thể không nể mặt nha!”
Vu Tiếu và Hà Hân Nghiên bây giờ hoàn toàn chìm đắm trong hình tượng nhân vật anh trai tốt của Cậu hai Lưu, đều đã quên béng chuyện lần trước anh đến bệnh viện khám bệnh, đã làm khó dễ Nhan Nhã Tịnh như thế nào.
“Cái đó… trưa nay, hay là tôi trước không đi ăn thịt nướng nữa, lát nữa các cô tuỳ ý giúp tôi mang về chút đồ ăn là được, tôi có chút không thoải mái, không muốn ra ngoài nữa.”
Nhan Nhã Tịnh giằng tay ra khỏi móng vuốt ma quỷ của Vu Tiếu và Hà Hân Nghiên, đoạn ngồi trở lại trước bàn làm việc của mình, đùa sao, đi ra đồng thời đối mặt với Thẩm Quyện và Anh Lưu, cô nhất định chính là tìm chết!
“Chủ nhiệm Nhan, chị thật sự không định đi xuống sao?” Hà Hân Nghiên có chút tiếc nuối nhìn ra bên ngoài một cái, “Cậu Thẩm đối với chị thật sự rất có lòng đấy, chị xuống cũng không xuống, anh ấy sẽ đau lòng biết bao a!”
Hà Hân Nghien vừa nói xong lời này, điện thoại của Nhan Nhã Tịnh liền vang lên, là tin nhắn Thẩm Quyện gửi tới.
“Nhã Tịnh, anh đợi em ở quảng trường đối diện bệnh viện, trưa nay, chúng ta cùng ăn bữa cơm có được không?”
Hà Hân Nghiên thực sự không phải muốn nhìn trộm chuyện riêng tư của Nhan Nhã Tịnh, cô ấy chính là đang bò soài bên cánh tay Nhan Nhã Tịnh, cô ấy có không muốn nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại của Nhan Nhã Tịnh cũng khó.
“Đi đi! Chủ nhiệm Nhan, sao lại không đi chứ! Cậu Thẩm mời chị cùng ăn bữa trưa tình yêu đó! Cậu Thẩm đẹp trai như vậy, nhìn thôi cũng đủ vui tai vui mắt, cùng anh ấy ăn cơm, quả đúng là một loại hưởng thụ!”
Vu Tiếu cũng chân thành nói, “Đúng vậy, chủ nhiệm Nhan, tôi cũng cảm thấy con người Cậu Thẩm thật không tệ, Cậu Thẩm tốt như vậy, cô trăm ngàn lần đừng bỏ lỡ nha!”
“Hân Nghiên, chị Tiếu, tôi biết các người là muốn tốt cho tôi, nhưng ý tốt của Cậu Thẩm tôi thật sự không thể đón nhận.” Nhan Nhã Tịnh không muốn Hà Hân Nghiên và Vu Tiếu hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Cậu Thẩm, rất nghiêm túc nói.
Vu Tiếu và Hà Hân Nghiên nhìn nhau một cái, tự nhiên hiểu thành, Nhan Nhã Tịnh vẫn chưa cách gì thoát ra khỏi nỗi đau mất đi Cậu Lưu.
Vu Tiếu hắng hắng giọng, tương đối uyển chuyển nói, “Chủ nhiệm Nhan, tôi biết cô không quên được Cậu Lưu, nhưng người sống trên đời, đều phải nhìn về phía trước. Cô còn trẻ như vậy, cô còn cả một đời tốt đẹp, chẳng lẽ cô thật sự tính một mình cô độc đến già?”
Hà Hân Nghiên cũng khe khẽ lắc lắc cánh tay Nhan Nhã Tịnh, “Phải đó chủ nhiệm Nhan, chúng tôi đều biết chị và Cậu Lưu rất yêu nhau, nhưng chị cũng phải tính toán cho chính mình chứ! Người đàn ông tốt như Cậu Thẩm, nếu bỏ lỡ thật sự sẽ phải hối hận cả đời đấy! Chủ nhiệm Nhan, chị phải cố gắng nắm bắt lấy hạnh phúc thuộc về mình chứ!”
Nhan Nhã Tịnh đương nhiên sẽ nắm bắt lấy hạnh phúc thật sự thuộc về mình, nhưng hạnh phúc của cô, lúc này đang đứng bên cạnh Thẩm Quyện, cô lao đầu xuống nghe lời tỏ tình của Cậu Thẩm, hoàn toàn chính là rỗi việc kiếm đòn.
Chỉ có điều, thân phận hiện tại của Anh Lưu quá nhạy cảm, những lời này, Nhan Nhã Tịnh không cách nào nói ra với Vu Tiếu và Hà Hân Nghiên.
Vu Tiếu và Hà Hân Nghiên thấy Nhan Nhã Tịnh vẫn như cũ không nói chuyện, bọn cho rằng, cô vẫn chìm đắm trong tưởng niệm không thể nào quên với Cậu Lưu đã mất, hai người bọn bọ giao lưu ánh mắt một cái, tính toán làm thần trợ công cho Nhan Nhã Tịnh và Thẩm Quyện, giúp sức cho Nhan Nhã Tịnh trên hành trình mới đi về phía hạnh phúc mĩ mãn.
“Chủ nhiệm Nhan, tôi cảm thấy cô thật sự nên xuống gặp Cậu Thẩm! Cậu hai Lưu đều ủng hộ cô và Cậu Thẩm ở bên nhau, chứng minh nhà họ Lưu cũng hy vọng cô lần nữa gặp được người tốt, cho dù cô không để ý việc sẽ gây tổn thương cho Cậu Thẩm, cô cũng không thể phụ một phen ý tốt của người nhà họ Lưu nha!”
Nghe lời nói của Vu Tiếu, Hà Hân Nghiên cũng vội vàng nói hùa theo, “Đúng vậy đúng vậy, Cậu hai Lưu chân thành biết bao a! Bỏ xuống những văn kiện chất cao như núi đó mà đến cổ vũ trợ uy cho Cậu Thẩm, chị không xuống, là không nể mặt Cậu hai Lưu đấy!”
Hà Hân Nghiên lao đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài một cái, cô ấy mau chóng lao về lại trước mặt Nhan Nhã Tịnh, “Chủ nhiệm Nhan, chị mau nhìn! Không biết có phải mắt tôi có vấn đề không nữa, sao tôi cảm thấy sắc mặt Cậu hai Lưu thối thế nhỉ?”
“Đúng, chính là giống như người khác nợ anh ấy mấy tỉ ấy! Chủ nhiệm Nhan, hay là Cậu hai Lưu không thích đợi người, chị chậm chạp không xuống để anh ấy làm chứng cho hạnh phúc của chị, nên anh ấy giận rồi?”
Nhan Nhã Tịnh “…”
Anh Lưu lúc này đích thực là đang giận rồi, giận đến mức muốn đánh gãy chân cô!
Vu Tiếu nhìn quảng trường nhỏ một cái xong, vô cùng đồng ý với quan điểm của Hà Hân Nghiên, “Đúng, sắc mặt Cậu hai Lưu quả thực rất không tốt! Đen như muốn nhỏ mực luôn rồi! Chủ nhiệm Nhan, cô mau đi xuống đi, đừng để Cậu hai Lưu đợi đến mất kiên nhẫn!”
Sắc mặt Anh Lưu thật sự rất khó coi?
Nhan Nhã Tịnh yếu ớt đi đến trước cửa sổ nhìn xuống, thị lực của cô rất tốt, mặc dù cách một khoảng, cô không thể thu hết toàn bộ biểu cảm của Lưu Thiên Hàn vào trong đáy mắt, nhưng cô vẫn như cũ có thể cảm nhận được, trong lòng Anh Lưu bây giờ đang rất rất không vui.
Điện thoại một nhiên vang lên một tiếng, Nhan Nhã Tịnh cầm lấy vừa nhìn, là tin nhắn Anh Lưu gửi tới.
“Nhan Nhã Tịnh, em thật giỏi!”
Đầu ngón tay Nhan Nhã Tịnh run rẩy, cô thực ra không hề giỏi một chút nào, trước mặt Anh Lưu, cô mặc dù đôi lúc sẽ giở chút tính tình, trên thực tế trong phần lớn thời gian, cô đều rất sợ hãi.
Sợ hãi xong, cô lại cảm thấy bản thân mình như vậy quá mất mặt, cô cầm lấy điện thoại, giả vờ can đảm mà nhắn lại cho anh, “Cũng tạm,”
“Hừ!”
Cách màn hình điện thoại, Nhan Nhã Tịnh đều có thể nghe thấy tiếng cười lạnh của Lưu Thiên Hàn, cô không nên thân mà giật nảy mình, vừa định gửi thêm một câu gì đó cho bản thân có vẻ mạnh mẽ, điện thoại của cô lại vang lên một tiếng.
“Nhan Nhã Tịnh, đi xuống! Bằng không, hậu quả tự gánh!”