"Liên quan gì đến anh!" Nhan Nhã Tịnh tức phì phò gào lên.
Nếu như là lúc bình thường cô nhất định sẽ vội vàng giải thích với anh rằng giữa cô và Cung Trí Cương không có gì cả.
À không, cũng không tính là cái gì cũng không không có, cô đã bị Cung Trí Cương cưỡng hôn.
Nhưng nụ hôn của anh ta cô không thích một chút nào.
Nhưng hiện tại cô đang rất tức giận, cô không muốn giải thích với Lưu Thiên Hàn, mặc kệ anh hiểu lầm ra sao cô cũng tức đến không muốn giải thích với anh.
"Nhan Nhã Tịnh, em nói lại lần nữa?!"
Trong giọng nói của Lưu Thiên Hàn có một sự uy hiếp nồng đậm, nhưng Nhan Nhã Tịnh dường như không nhận ra được tất cả những điều này, cô quật cường ngẩng đầu lên lặp lại lời nói lúc nãy một lần nữa: "Em nói, không liên quan đến anh!"
Cô không ngoan như vậy, Lưu Thiên Hàn tức đến nỗi muốn bóp nát cằm cô, nhưng anh lại không nỡ, cuối cùng anh chỉ có thể lạnh lùng hất cô ra.
"Anh hai, anh đang tức giận phải không?"
Nhan Nhã Tịnh đột nhiên cong khoé môi cười nhẹ, chỉ là nụ cười của cô lại hoàn toàn không có cười đến tận đáy mắt, ngược lại còn có vài phần tức giận của trẻ con.
"Anh hai, cho dù anh có đang tức giận đi chăng nữa thì chuyện của em cũng không đến lượt anh quản! Anh nghĩ anh là ai chứ!"
"Anh không phải bạn trai em, càng không phải chồng của em! Anh chỉ là bạn tình của em thôi! Bạn tình đó! Bạn tình thì không có tư cách gì quản em hết!"
"Anh hai, đừng nói là em chỉ hôn người đàn ông khác một cái, cho dù em có lên giường với người ta thì anh cũng không có tư cách gì để quản em cả!"
"Nhan Nhã Tịnh!"
Gương mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hương âm trầm như bầu trời đêm không có ánh sao, anh nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh không chớp mắt, bộ dạng của anh như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Nhan Nhã Tịnh bởi vì tức giận mà quay mặt sang một bên nên hiện giờ cô không nhìn thấy sắc mặt của Lưu Thiên Hàn khó coi đến mức nào, vì vậy cô vẫn gan to bằng trời như cũ.
"Anh hai, anh đợi đó đi, ngày mai em sẽ đi xem mắt! Đúng vậy, em sẽ nhanh chóng gả cho một người đàn ông khác! Đến lúc đó chúng ta vẫn tiếp tục làm bạn tình! Dù sao làm bạn tình cũng không cần chịu trách nhiệm, xong việc rồi phủi tay áo rời đi là xong, em thấy chúng ta cả đời này cứ làm bạn tình cũng tốt đó!"
"Nhan Nhã Tịnh!"
Lưu Thiên Hàn tức đến nỗi muốn xé rách cái miệng trọc tức người không đền mạng của Nhan Nhã Tịnh.
Sao cô có thể trêu ngươi như vậy chứ!
Cô còn muốn đi xem mắt? Xem mắt xong thì tìm một tên đang ông gả đại đi, cô còn muốn làm bạn tình cả đời với anh?!
Người phụ nữ này, cô coi Lưu Gia Thành anh là đồ miễn phí đúng không?
Nếu như cô thật sự kết hôn với người đàn ông khác thì anh sợ anh sẽ khiến thế giới này máu chảy thành sông.
Trong đầu Lưu Thiên Hàn vừa xẹt qua cái ý niệm này thì anh lại nghe thấy giọng nói khiến anh tức đến ngứa răng của cô: "Anh hai, anh coi em là gái gọi miễn phí, thực ra trong lòng em anh cũng chỉ là đồ miễn phí thôi! Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân thôi!"
"Đúng vậy, anh ở trong lòng em chỉ là đồ miễn phí thôi, không phải anh thích bắt em uống loại thuốc đó sao? Cho dù anh không bắt em uống thì tự em cũng sẽ uống! Em mới không thèm sinh con cho anh!"
Giọng nói của của Nhan Nhã Tịnh đột nhiên trầm xuống rất thấp, cô như trúng tà mà lặp lại một lần nữa: "Đúng vậy, em sẽ uống loại thuốc đó, em không sinh con cho anh. Đời này, đời sau em cũng sẽ không bao giờ sinh con cho anh!"
Rõ ràng người bắt cô uống loại thuốc đó là anh, nhưng khi nghe cô hết lần này đến lần khác nói không sinh con cho anh, trong lòng anh vẫn khó chịu đến khó nói thành lời.
Thậm chí anh còn không kiềm được mà nghiến răng: "Nhan Nhã Tịnh, em dám!"
"Ha! Có gì mà em không dám chứ!"
Dạ dày Nhan Nhã Tịnh đau đến mức khiến cô hoài nghi cuộc đời, nhưng sự ương ngạo trên người cô vẫn không giảm đi chút nào: "Nhan Nhã Tịnh em sẽ không sinh con cho bạn tình! Anh hai, anh yên tâm đi, ở đây của em sẽ không bao giờ có con của anh!"
Nhìn tay của Nhã Tịnh đặt trên bụng dưới của cô, Lưu Thiên Hàn lập tức bị cô làm cho tức cười.
Sẽ không có con của anh?
Đúng vậy, cả đời này của cô chỉ muốn sinh con cho em trai ruột của anh thôi, sao cô có thể bằng lòng sinh con cho anh được chứ!
Nhan Nhã Tịnh dường như cảm thấy mấy lời cô vừa nói còn chưa đủ tàn nhẫn, giọng điệu của cô càng nặng thêm: "Anh hai anh đợi đó đi, đợi em xem mắt thành công xong em sẽ liền sinh con cho người khác! Em sẽ sinh cả một đội bóng cho người ta, cho anh tức chết!"
Giỏi lắm!
Cô còn muốn sinh một đội bóng cho thằng đàn ông khác!
Nghĩ đến bộ dáng Nhan Nhã Tịnh ôm bụng lớn nắm tay với người đàn ông khác, Lưu Thiên Hàn tức đến gần như sụp đổ mà phát điên.
Anh không thể nhẫn nhịn được nữa liền cúi người xuống hung hăng hôn vào môi cô.
"Anh hai, anh đừng đụng vào em! Anh... "
Những lời phía sau Nhan Nhã Tịnh không nói được ra khỏi miệng bởi nụ hôn của Lưu Thiên Hàn quá nhiệt tình đến nỗi lập tức nuốt hết tất cả âm thanh của cô.
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh ủy khuất đến khó nói thành lời.
Bọn họ bây giờ lại bước vào quan hệ bạn tình đó rồi sao?
Mặc dù sáng nay cô bình thản nói với anh một câu cũng khá tốt đó, nhưng cô thật sự không muốn làm bạn tình với anh.
Anh là chồng của cô, là sự tồn tại mà cô quyến luyến nhất, cô muốn bọn họ ở bên nhau bằng trái tim, sao có thể bên nhau bằng thận được chứ!
Nhan Nhã Tịnh cũng không biết mình lấy sức lực từ đâu, khi anh không thể tự kiềm chế được mà đẩy mạnh anh ra.
Cô đỏ mắt quát lên với anh: "Anh hai, anh đừng đụng vào em, em ghét anh!"
"Em ghét anh! Cho dù em có làm chuyện đó với ai đi chăng nữa thì cũng sẽ không làm với anh!"
Lưu Thiên Hàn vốn dĩ đã tức, Nhan Nhã Tịnh lại ra sức không thuận theo ý anh khiến anh càng nóng nảy hơn, anh giơ tay lên muốn đánh gãy chân người phụ nữa không biết điều này để cô khỏi ngạo mạn như vậy.
Nhưng tay đã giơ lên rồi anh lại không nỡ thật sự tổn thương cô, chỉ có thể đánh một cái tượng trưng lên cái mông cong của cô.
Một phát này của Lưu Thiên Hàn không tính là mạnh lắm nhưng Nhan Nhã Tịnh vẫn cảm thấy cô bị anh Lưu đánh rồi, cộng thêm dạ dày đau như vậy, uất ức trong lòng cô lập tức như nước tràn bờ đê.
"Anh hai, anh tránh xa em ra! Anh ghét chết anh! Về sau đến cả bạn tình em cũng không muốn làm với anh! Em không muốn nhìn thấy anh nữa, vĩnh viễn cũng không muốn nhìn thấy anh!"
Ánh mắt Lưu Thiên Hàn u ám như động sâu, cho dù khoé môi anh có cong lên nhưng lạnh lẽo đến đáng sợ như cũ.
Nhìn xem, người phụ nữ này cuối cùng cũng nói thật lòng, cô căn bản là không muốn nhìn thấy anh.
Nếu như không phải anh có một khuôn mặt giống với Tiểu Hàn, thì đừng nói là làm bạn tình, đến cả chạm vào cô một cái cũng khiến cô buồn nôn mấy ngày liền!
Anh vốn dĩ đã hạ quyết tâm muốn cắt đứt với cô rồi, hiện tại nếu như cô đã thừa nhận rằng cô ghét anh như vậy thì việc gì anh phải tiếp tục tự chuốc nhục vào thân nữa chứ!
Hoặc có lẽ, cô một đằng coi anh là thế thân của Tiểu Hàn, tham lam nhận lấy ấm áp từ anh, mặt khác lại âm thầm ghê tởm anh thì sao!
"Ha!"
Lưu Thiên Hàn cười lạnh một tiếng không chút lưu tình quay người rời đi: "Nhan Nhã Tịnh, cho em toại nguyện."
Vừa rồi Nhan Nhã Tịnh nổi giận lớn như vậy thực ra cũng chỉ mong anh có thể dỗ dành cô thôi.
Cô thật sự rất dễ dỗ đó, cô thích anh như vậy, chỉ cần anh có thể nói với cô một câu mềm mỏng thì cô liền có thể thích anh rất lâu.
Nhưng anh không những không dỗ cô mà còn trực tiếp không để ý cô luôn.
Nhan Nhã Tịnh sợ anh Lưu thật sự không để ý đến cô nữa.
Cô hoảng hốt bò dậy từ trên ghế sô pha muốn đuổi theo Lưu Thiên Hàn, nhưng bụng cô đột nhiên đau nhói lên, cô nhất thời không chịu đựng được cơn đau như vậy, cả người liền nặng nề ngã trên mặt đất.