Đại não Lưu Thiên Hàn lập tức nổ tung.
Mặc dù anh không phải loại đàn ông hay ra ngoài tìm hoa nhưng cũng anh biết rõ trong hoàn cảnh nào thì đàn ông mới nói với một người phụ nữ như vậy, nói rằng anh sẽ chịu trách nhiệm với cô.
Sau khi bình tĩnh lại.
Khuôn mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn âm trầm đến mức nhìn không thấy một tia ánh sáng nào, Nhan Nhã Tịnh hiện tại đang ở trên giường của người đàn ông khác.
Thực sự là, lợi hại!
Sáng nay cô vừa mới xuống từ giường anh, tối nay cô đã nóng lòng bò lên giường của thằng đàn ông khác! Sao cô lại giỏi vậy chứ!
Lưu Thiên Hàn tức đến nỗi không bao giờ muốn nhìn thấy khuôn mặt nhẫn tâm của Nhan Nhã Tịnh một lần nào nữa, nhưng bây giờ anh phải bắt cô về trước đã!
"Nhan Nhã Tịnh, em đang ở đâu?!"
Lưu Thiên Hàn gần như đã dùng hết sự nhẫn nại của đời này mới không ném bay điện thoại đi mà lạnh giọng hỏi một câu này.
Nhưng điện thoại đã bị cúp mất.
Hiển nhiên lúc nãy chỉ là do cô không cần thận mới nghe điện thoại của anh, mà cuộc gọi đến này của anh đã làm phiền chuyện vui cô với thằng đàn ông khác, sau khi nhận ra thì cô lập tức cúp điện thoại.
Lãnh Thiên Hàn cười lạnh một tiếng, anh không đợi được dù chỉ một phút.
Anh nhanh chóng gọi điện cho Nhạc Dũng:"Tra cho tôi! Nhan Nhã Tịnh tối nay đã đi đâu!"
Nhạc Dũng làm việc rất nhanh, không bao lâu sau anh đã tra ra được, tối nay Nhan Nhã Tịnh đã đi Lam Điều.
Lưu Thiên Hàn nhanh chóng cầm lấy chìa khoá xe vội vàng chạy đến Lam Điều, Nhạc Dũng vốn dĩ còn muốn cho người kiểm tra camera của Lam Điều để dễ dàng tìm ra tung tích của Nhan Nhã Tịnh, nhưng tối nay, hệ thống camera ở Lam Điều đã bị người ta phá hỏng nên anh chỉ có thể tìm cách khác.
Nhạc Dũng biết được Nhan Nhã Tịnh đi Lam Điều là từ miệng của Hà Hân Nghi, đồng nghiệp của Nhan Nhã Tịnh, camera bên ngoài của Lam Điều không bị hỏng, từ trong đoạn ghi hình đó có thể thấy được, tối nay Nhan Nhã Tịnh quả thực đã đến Lam Điều cùng với Tô Thu Quỳnh.
Điện thoại của Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu đều không có ai nghe, có điều camera trước cửa không có quay quay được cảnh Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh đi ra, bọn họ chắc chắc vẫn còn ở bên trong Lam Điều.
Chỉ cần bọn họ vẫn còn ở bên trong thì anh nhất định có thể tìm ra được.
Nhạc Dũng không có cách nào tìm Nhan Nhã Tịnh, anh chỉ có thể dùng cách ngu ngốc nhất chính là lật tung cả Lam Điều lên để tìm cho ra cô!
Thực ra Nhạc Dũng muốn hỏi Lưu Thiên Hàn là có phải Nhan Nhã Tịnh gặp phải nguy hiểm gì không, nhưng sắc mặt của Lưu Thiên Hàn quá đáng sợ, anh không dám hỏi.
Tìm khắp sảnh lớn nhưng không tìm thấy Nhan Nhã Tịnh, phòng bao và nhà vệ sinh trên tầng họ cũng đã tìm hết lượt rồi nhưng cũng vẫn không thấy tung tích của cô.
Thời gian dần trôi qua, sắc mặt của Lưu Thiên Hàn ngày càng khó coi, phòng bao bên dưới đều đã tìm hết rồi, chỉ còn lại tầng cao nhất.
Lưu Thiên Hàn có một dự cảm mạnh mẽ rằng Nhan Nhã Tịnh đang ở trong phòng bao trên tầng cao nhất cùng với một tên đàn ông khác làm chuyện không thể miêu tả được.
Anh đứng ở lối lên cầu thang, nhàn nhạt phân phó Nhạc Dũng:" Đi xuống!"
Nhìn đi, nực cười biết bao, rõ ràng bị hành vi không biết xấu hổ của cô làm cho tức muốn chết, vậy mà anh lại vẫn muốn giữ mặt mũi cho cô, không muốn người quen bên cạnh nhìn thấy một mặt đáng buồn nôn này của cô.
Nhạc Dũng thực ra cũng khá lo lắng cho sự an toàn của Nhan Nhã Tịnh, nhưng boss lớn nhà mình đã phân phó như vậy thì anh cũng không dám làm trái lại, anh đặt chìa khoá dự phòng của Lam Điều vào tay Lưu Thiên Hàn liền âm thầm lui xuống lầu.
Trong mắt Lưu Thiên Hàn cuồn cuộn một màu đen tắm tối, Nhan Nhã Tịnh, tôi ngược lại muốn xem xem em lại muốn ai chịu trách nhiệm với mình!
Nhan Nhã Tịnh say đến mơ mơ màng màng, cô thật sự coi Cung Trí Cương trước mặt là Lưu Thiên Hàn, có thể là do cơn say đã giảm đi một chút, lúc này cô đã nhìn rõ khuôn mặt của Cung Trí Cương.
Đúng thật không phải anh Lưu của cô, là Cung Trí Cương.
"Thả tôi ra!"
Nhan Nhã Tịnh gần như dùng hết sức lực toàn thân đẩy Cung Trí Cương ra:"Anh không phải anh Lưu, anh buông tôi ra!"
Anh Lưu?
Anh nghe nói, Nhan Nhã Tịnh quen gọi cậu Lưu đã mất kia là anh Lưu.
Chẳng lẽ lúc nãy Nhan Nhã Tịnh cười xán lạn với anh, còn nhiệt với anh như vậy chỉ là bởi vì cô say rượu rồi nhận nhầm anh thành một người đã chết?
Nhìn thấy môi của Cung Trí Cương còn đang không ngừng hôn lên môi cô, trong lòng Nhan Nhã Tịnh lập tức tràn đầy cảm giác nhục nhã, cô giơ tay lên hung hăng tát lên mặt Cung Trí Cương.
"Cung Trí Cương, anh thả tôi ra!"
Cung Trí Cương bị Nhan Nhã Tịnh tát cho choáng luôn rồi, con ngươi anh co lại một cách nguy hiểm, cũng chỉ có cô mới như vậy, nếu như là người phụ nữ khác tát vài mặt anh thì đừng hòng sống được!
Nhân lúc Cung Trí Cương còn đang ngơ ra, Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng chui ra khỏi người anh ta, cô chạy đến một bên cảnh giác nhìn anh.
Nhan Nhã Tịnh từ đáy lòng sợ hãi Cung Trí Cương, người đàn ông này suýt chút nữa đã đem cô cho sói ăn.
Mặc dù anh ta có một gương mặt cực kỳ giống với em trai ruột Nhan Minh Tự của cô, nhưng tính cách của anh ta và Tiểu hoàn toàn khác nhau.
Trước đây cô chưa từng đắc tội anh mà anh còn đem cô đi cho sói ăn, bây giờ cô còn đánh anh thì ai biết được anh lại sẽ hành hạ cô thế nào nữa chứ.
Nghĩ đến cảnh mình bị vứt vào trong rừng rậm, mắt đối mắt với đôi mắt màu xanh của con sói đói, toàn thân Nhan Nhã Tịnh lại không khống chế được mà run rẩy.
Cô không muốn lại bị ném vào cái nơi quỷ quái đó rồi bị mấy con sói đói xé xác!
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh có chút bồn chồn, nhưng nghĩ đến lúc nãy Cung Trí Cương xâm phạm mình, cô vẫn là không thể nào nhận sai với anh đươc.
Cô một bên co về phía vách tường, một bên lớn mật mắng anh:" Lúc nãy là do anh ức hiếp tôi trước, tôi tát anh cùng là do anh tự tìm thôi!"
Nghĩ một lúc, Nhan Nhã Tịnh lại bổ thêm một câu:" Anh không thể đem tôi cho sói ăn!"
Vốn dĩ ăn một cái tát của Nhan Nhã Tịnh, sắc mặt của Cung Trí Cương còn có chút khó coi, nhưng bây giờ nghe cô nói vậy anh liền có chút dở khóc dở cười.
Cô rất sợ anh.
Cô sợ anh như vâyh thì sao có thể có hảo cảm với anh được chứ, nực cười lúc nãy anh còn tự mình đa tình như vậy.
Cung Trí Cương mặc dù không tính là chính nhân quân tử gì nhưng anh cũng sẽ không cưỡng ép con gái nhà người ta, nhất là người con gái này còn là người mà anh có hảo cảm.
Anh không biết dỗ dành phụ nữ, trầm mặc hồi lâu anh mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, có chút bất lực mà nói: "Nhã Tịnh, tôi sẽ không đem em cho sói ăn."
Nghe Cung Trí Cương nói vậy, trong lòng Nhan Nhã Tịnh yên tâm hơn nhiều, nhưng ở trong cùng một gian phòng với một tên Tu La như này, cô vẫn rất sợ.
Cô không muốn lộ ra vẻ sợ hãi trước mặt anh ta, cô cả gan nói: "Nếu như anh không đem tôi cho sói ăn vậy thì để tôi rời khỏi đây!"
"Nhã Tịnh, lúc nãy chúng ta đã hôn nhau rồi."
Cung Trí Cương không có tiếp lời Nhan Nhã Tịnh mà đột nhiên nói như vậy, không đợi Nhan Nhã Tịnh nói chuyện anh đã lại nói tiếp: "Nếu như chúng ta đã hôn nhau rồi vậy thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."
Chịu trách nhiệm?
Nhan Nhã Tịnh bị lời này của Cung Trí Cương doạ cho không nhẹ, ai muốn một tên ma quỷ đáng sợ như vậy chịu trách nhiệm chứ!
Ai biết được anh sẽ đột nhiên hứng lên lại đem cô cho sói ăn chứ!
Nhan Nhã Tịnh vừa định nói hôn một cái thật không tính là gì cả, không cần anh chịu trách nhiệm đâu thì cửa phòng bao đột nhiên bị đạp mạnh ra.
Lưu Thiên Hàn cả người âm u đứng ở cửa, khí lạnh trên người như băng nghìn năm.
Nhan Nhã Tịnh yếu ớt nhìn Cung Trí Cương chỉ quấn một cái khăn tắm ở eo, cô đột nhiên muốn đi chết.