Phí Nam Châu không phải là bác sĩ, nhưng vẫn biết những kiến thức cơ bản.
Anh ta biết ung thư tử cung giai đoạn cuối sẽ ra máu từng đợt, đặc biệt là phải kiêng quan hệ vợ chồng.
Trong khoảng thời gian gần đây, mỗi khi anh ta cùng Liễu Đào quan hệ, trên ga giường đều có vết máu rõ ràng.
Lúc đó, anh ta nghĩ Liễu Đào lại làm chuyện vô liêm sỉ, thậm chí anh ta còn làm tổn thương cô ấy bằng những lời lẽ ác độc nhất, chê cô ấy dơ bẩn.
Thật ra cô ấy không dơ bẩn, cô ấy càng không phẫu thuật vá màng trinh để lấy lòng người khác, cô ấy chỉ đang bị bệnh.
Cô ấy bị bệnh, tại sao lại không nói cho anh ta biết?
Không, kể cả nói với anh ta cũng vô ích.
Anh ta quá mù quáng, mù quáng đến mức tẩu hỏa nhập ma, tối nay khi cô ấy nói cô ấy đau, cô ấy khó chịu, cô ấy còn nói mình bị ốm, nhưng anh ta lại không tin lấy nửa lời!
Phí Nam Châu ôm ngực, tại sao ở đây đau quá!
Hàng ngàn mũi tên xuyên qua trái tim, chẳng qua cũng chỉ có thế.
Nỗi đau còn chưa kịp nguôi ngoai, giọng nói đầy mỉa mai của Nhan Nhã Tịnh lại truyền vào tai anh ta.
"Phí Nam Châu, Liễu Đào mắc căn bệnh này có lẽ có chút liên quan đến anh!"
"Anh đã cưỡng ép cô ấy phá thai."
"Bác sĩ mà anh tìm đến xử lý cho cô ấy rất tệ, không nạo sạch tử cung cho cô ấy "
"Mặc dù lần sẩy thai đó không phải là nguyên nhân trực tiếp gây ra bệnh của Liễu Đào, nhưng nó đã làm tăng xác suất mắc bệnh ở một mức độ nhất định."
Lời Nhan Nhã Tịnh nói đều là sự thật, không phải phụ nữ nào sẩy thai hay vì nạo không sạch mà bị ung thư tử cung hoặc ung thư cổ tử cung, nhưng sẩy thai và nạo không sạch sẽ làm tăng khả năng mắc các bệnh này.
Liễu Đào thuộc trong số ít những người phụ nữ không may mắn đó.
Phí Nam Châu trợn to mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh đang đứng một bên, mỗi lời cô nói đều là một lời tuyên phán đánh vào tâm lý anh ta..
Anh ta không dám nghĩ chính mình là hung thủ gián tiếp giết chết cô ấy!
Nếu sớm biết việc cho người phá đứa con của họ, cô ấy sẽ mắc phải căn bệnh chết tiệt này, cho dù Cung Tư Mỹ có khóc lóc đến chết đi chăng nữa, anh ta cũng sẽ không tự tay giết chết đứa con của họ!
Vẻ mặt của Phí Nam Châu thất thần.
Năm đó, anh ta sao có thể là một tên khốn nạn như vậy, chỉ vì một câu nói của Cung Tư Mỹ mà giết chết đứa con của bọn họ ?
Hối hận không?
Thực ra anh ta từ đầu đến cuối đều hối hận.
Khi đó buộc phải kết hôn với Liễu Đào, do cực kỳ chán ghét nên Phí Nam Châu muốn tìm đủ mọi cách làm cho cô ấy tổn thương.
Lấy đi đứa con của cô ấy chỉ là khiến cô ấy thêm tổn thương.
Nhưng khi nhìn thấy phần máu thịt lẫn lộn mà bác sĩ đẩy ra từ phòng mổ, anh ta đã hối hận rồi.
Chẳng qua anh ta quá tự cao, cho dù hối hận bao nhiêu đi nữa, cũng chỉ nói Liễu Đào đáng bị như vậy, anh ta chưa bao giờ mong đợi đứa nhỏ đó.
Chỉ có thâm tâm anh ta tự biết đã bao nhiêu lần gặp ác mộng, chợt tỉnh dậy lúc nửa đêm.
Anh ta hết lần này đến lần khác mơ thấy một đứa nhỏ mũm mĩm gọi anh ta là ba, ba ơi, sao ba không cần con?
Mỗi lần như vậy, đôi mắt của anh ta lại không kiểm soát được mà rơm rớm nước, anh mở mắt ra, muốn ôm Liễu Đào, nhưng cuối cùng, tất cả sự dịu dàng lại trở thành những điều ác độc hơn đối với cô ấy.
"Đáng ra Liễu Đào sẽ không đi nhanh như vậy."
Nhan Nhã Tịnh vẫn tiếp lời, "Khi Liễu Đào phát hiện ra bệnh của mình, tuy đã ở giai đoạn cuối, nhưng chỉ cần cô ấy phối hợp điều trị, cô ấy vẫn gượng được qua sinh nhật của anh."
Nhan Nhã Tịnh cười chua chán, tiếp tục nói: "Ung thư tử cung giai đoạn cuối, kiêng kỵ nhất là chuyện làm vợ chồng, anh thậm chí còn làm tổn hại thân thể với cô ấy."
"Phí Nam Châu, chính anh đẩy nhanh cái chết của Liễu Đào."
Phí Nam Châu đau đớn đến bần thần, ngày sinh của anh ta ...
Còn gần hai tháng nữa mới đến sinh nhật anh.
Nói cách khác, cô vốn còn hai tháng, nhưng vì chịu tổn thương do anh ta gây ra hết lần này đến lần khác, cuộc sống tươi đẹp của cô ấy đã lụi tàn sớm hơn dự tính.
Đúng thế, đêm nay, cú đấm của anh ta thúc thật mạnh vào bụng dưới của cô ấy.
Những dấu vết đáng sợ như vậy, anh ta còn nghĩ chỉ khiến cô ấy đau đớn một chút, nhưng cô ấy đang bệnh nặng, đó là muốn lấy mạng cô ấy!
Hơn nữa, đêm nay khi rời khỏi biệt thự, anh ta còn đẩy cô ấy rất mạnh.
Anh ta thấy bụng cô đập mạnh vào cạnh bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó vì đau, cả người run lẩy bẩy.
Lúc đó, không biết cô ấy đau đớn đến nhường nào!
Cô ấy rất đau, cho nên không bao giờ muốn tỉnh lại nữa!
"Liễu Đào, là anh hại chết em"
Mùi máu tanh nồng nặc lan tràn trong cổ họng Phí Nam Châu, anh ta cúi mặt, lưu luyến ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Đào.
Khóe môi cô ấy cong nhẹ, có phải cô ấy cảm thấy cái chết là một sự giải thoát đối với bản thân không?
Hay là nói rời xa anh ta, là một sự giải thoát?
Liễu Đào, sao em lại muốn rời xa anh chứ!
Nhìn thấy một tờ giấy với vài dòng viết trên chiếc bàn cạnh đó, Phí Nam Châu biết đó là lời cuối cùng của Liễu Đào để lại cho mình.
Anh ta vội vàng cầm lấy mảnh giấy, chữ trên đó méo mó khó đọc, không giống nét chữ uyển chuyển và tao nhã thường ngày của Liễu Đào.
Rõ ràng, cô ấy viết những dòng này khi đang vô cùng đau đớn.
"Nam Châu, cám ơn vì anh đã bằng lòng lấy em."
"Nam Châu, anh sẽ trở thành nhà thiết kế thời trang vĩ đại nhất trên thế giới."
"Nam Châu, em xin lỗi vì đã phá hỏng tình yêu của anh và chiếm giữ anh lâu như vậy."
"Nam Châu, chúc anh và Cung Tư Mỹ bên nhau trọn đời."
"Nam Châu, chôn hãy em bên cạnh mẹ nhé. Em đã chiếm giữ anh lâu như vậy, chết rồi, em sẽ trả tự do cho anh."
Phí Nam Châu đau đến mức không thể ngồi vững trên giường, cô ấy chúc anh ta và Cung Tư Mỹ bên nhau trọn đời...
Cô ấy làm sao có thể chúc anh ta và Cung Tư Mỹ bên nhau trọn đời!
Cô ấy còn nói rằng cô ấy có lỗi với anh ta, rõ ràng người có lỗi chính là anh ta.
Cô ấy còn muốn trả tự do cho anh ta.
Phí Nam Châu ôm ngực, Liễu Đào, em sao nỡ, đến chết cũng không muốn chôn cùng một chỗ với anh! Em như vậy không phải trả tự do cho anh, em như vậy, đang giết chết trái tim của Phí Nam Châu anh!
Trái tim này đã ngừng đập theo em rồi, nó vĩnh viễn không thể tự do!
“”Liễu Đào, em đừng hòng rời xa anh! Em chỉ có thể chôn cùng một chỗ với anh! Em chỉ có thể chôn cùng một chỗ với anh!”
Phí Nam Châu lặp đi lặp lại điên rồ như một gã điên.
Nghĩ đến vừa rồi ở bên cạnh Cung Tư Mỹ, Liễu Đào có gọi cho mình một cuộc điện thoai, Phí Nam Châu rất muốn nghe giọng nói của cô ấy.
Điện thoại của anh ta có chức năng ghi âm cuộc gọi, tay run run, anh tìm cuộc gọi vừa rồi và bấm mở.
Anh ta tưởng rằng có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Liễu Đào, cô ấy sẽ nói: Nam Châu, anh về nhà đi được không?
Đến lúc đó, anh ta chắc chắn sẽ nói với cô ấy một cách không chút do dự, Liễu Đào, anh sẽ về nhà, về sau, sau mỗi buổi chiều tan làm, anh sẽ về nhà sớm nhất có thể để ở bên em.
Thế nhưng, sau khi mở đoạn ghi âm cuộc gọi, những gì anh nghe được không phải là giọng nói của Liễu Đào, mà là giọng của Cung Tư Mỹ.
"Nam Châu, chậm lại ... ừm ..."
Phía sau còn có rất nhiều âm thanh Cung Tư Mỹ cố tình tạo ra.
Chút tia máu cuối cùng trên mặt Phí Nam Châu hoàn toàn biến mất, rất lâu sau, hắn mới nghe được giọng nói của Liễu Đào, thanh thản mà lại có phần tự giễu:
"Tốt lắm."