Chu Tịnh vốn đã rất háo hức, nghe tiếng nhạc này, cô ta lại càng vui đến độ khoa tay múa chân.
“Cuối cùng cũng thấy Nhan Nhã Tịnh bị bẽ mặt rồi, hào hứng quá đi mất!”
Chu Tịnh kích động ôm lấy cánh tay của Cung Tư Mỹ: “Nếu gương mặt xấu xí của Nhan Nhã Tịnh cũng bị hắt sơn lên thì tốt biết mấy, cô ta sẽ bớt mặt dày đi dụ dỗ đàn ông khắp nơi!”
Nhìn thấy Thịnh Vân Hiên và Kiều Hạ kích động quơ bảng LED trong tay mình, trên đó có viết tên của Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh, gương mặt nhỏ nhắn đang đắc chỉ của Chu Tịnh lập tức nhăn rúm lại.
Lại còn Nhã Tịnh cố lên, Thu Quỳnh cố lên nữa chứ!
Trên người toàn là nước sơn, không phải ‘thêm sơn’ à!
Trong xã hội thượng lưu, thể diện là quan trọng nhất. Trong lòng Lưu Thiên Hàn vẫn còn hình bóng của Nhan Nhã Tịnh. Cô mặc bộ đồ kinh tởm này đi catwalk, người mất mặt là toàn bộ nhà họ Lưu. Dù cho lúc trước Thịnh Vân Hiên thích cô ta ra sao, nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác này của Nhan Nhã Tịnh, bà ta nhất định sẽ cực kỳ chán ghét cô!
“Tư Mỹ, cô nói xem, bà Lưu thấy dáng vẻ luộm thuộm này của Nhan Nhã Tịnh, liệu vẻ mặt sẽ rất đặc sắc đấy nhỉ?”
Vẻ mặt Cung Tư Mỹ cao ngạo, cô ta không trả lời câu hỏi của Chu Tịnh mà chỉ mang bộ mặt mong chờ nhìn chằm chằm lối vào của sàn diễn.
Khi thấy Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh chậm rãi bước ra từ cửa xoay màu vàng óng, nét mặt của Cung Tư Mỹ chợt thay đổi rõ rệt.
Sơn đâu?
Bị bẽ mặt đâu?
Sao lại không thấy chứ!
“Nhan Nhã Tịnh bị bẽ mặt…”
Giọng Chu Tịnh bỗng im bặt, khi nhìn rõ dáng vẻ của Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh lúc này, cô ta kinh hãi đến độ đờ người ngay tại chỗ.
Sao hai đứa xấu xí Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh tối nay lại xinh đẹp như thế?
Trang phục trên người kết hợp với nhan sắc của họ lại càng thêm sức bùng nổ, chắc chắn là phong cảnh đẹp nhất đêm nay.
Nhan Nhã Tịnh mặc chiếc váy màu hồng nhạt dài kiểu truyền thống trên người. Màu này mang đến cảm giác hoạt bát trong sáng, bên vai có thêm thiết kế nút thắt cổ điển tăng thêm nét xinh xắn tao nhã cho cô, cộng với gương mặt nhỏ nhắn trắng như sứ của cô nữa, đẹp không sao tả xiết.
Theo lý mà nói, thiết kế lệch vai khá bắt trend, còn thiết kế của nút thắt lại giữ nét bảo thủ. Nhưng hai phong cách kết hợp với nhau sẽ rất lạc quẻ.
Nhưng thiết kế của Lê Mặc lại kết hợp một cách tinh tế hai phong cách này, thiết kế nút thắt ngược lại càng làm nổi bật kiểu lệch vai không giống bình thường, trông tươi mới thoát tục.
Phải nói câu kia thế nào nhỉ?
Đúng rồi, khác với mấy con khốn diêm dúa lòe loẹt bên ngoài kia.
Thiết kế trên người đã khiến người ta nhìn vào mà trước mặt toả sáng rồi, thiết kế bên dưới của bộ váy dài lại càng khiến người khác thấy ngoạn mục.
Từng bước gót sen.
Xem Nhan Nhã Tịnh đi từng bước trên sàn catwalk, trong đầu của tất cả khán giả có mặt tại đó đều không kìm được mà hiện lên từ này.
Váy của Nhan Nhã Tịnh thêu hoa sen lập thể, giờ cô lại thay thiết kế liền thân lúc đầu sang thiết kế tua rua, càng làm từng đoá sen phân tầng rõ rệt. Cô vừa cất bước là như thể có vô số đóa hoa sen đang nở rộ dưới chân, đẹp đến mức như đang bước ra từ thế giới huyền ảo.
Rõ ràng trông trong sáng xinh đẹp giống tiên nữ hạ phàm, nhưng chiếc váy tua rua hở đến phần đùi lại tôn thêm vẻ gợi cảm nói không nên lời trên người của Nhan Nhã Tịnh.
Tiên nữ thánh thiện thoát tục, không nhiễm bụi trần, là nét quyến rũ tự nhiên mà thành. Vẻ đẹp ấy đúng là đẹp đến nỗi khiến người khác muốn làm điều sai trái!
Còn màu sắc chủ đạo trên bộ trang phục của Tô Thu Quỳnh là trắng và đỏ tươi. Trang phục trên người cô ấy được thiết kế hở lưng, vừa đủ để khoe ra xương bướm tinh xảo xinh xắn của cô ấy. Đóa hoa nạm châu sa to màu đỏ thêu trên thắt lưng, khéo léo che đi vết sẹo trên lưng, xinh đẹp vô hạn.
Bộ trang phục trên người cô ấy được thiết kế với cổ áo cao và có nút thắt. Nhìn từ phía trước, phần thân trên cực kỳ giống sườn xám của nước C, mang cảm giác cấm dục lạnh nhạt. Nhưng thiết kế sau lưng thì lại mê hoặc hơn cả yêu tinh. Hai khí chất hoàn toàn trái ngược nhau này lại được Tô Thu Quỳnh dung hòa hoàn hảo, đẹp đến mức cao quý thanh lịch, nghiêng nước nghiêng thành.
Ban đầu chiếc váy của Tô Thu Quỳnh dài chấm đất, phía trên tầng tầng lớp lớp, thêu cành lá của hoa mạn châu sa, tôn lên đóa hoa to màu đỏ trên thắt lưng, trông y như yêu tinh giáng xuống nhân gian.
Nhưng bây giờ làn váy bên dưới đã bị cắt xén, chỉ dài đến đầu gối. Thiết kế váy ngắn kiểu này lại tăng thêm vài phần tươi mới và hoạt bát khó tả cho toàn bộ khí chất của cô ấy.
Giống như yêu tinh lạc lối bao năm, đột nhiên nổi lòng từ bi, trong đôi mắt ánh lên nét ngây thơ vô tội, đẹp đến rung động lòng người.
Đêm nay, không thể nói rõ là thiết kế của Lê Mặc làm nên vẻ đẹp tuyệt trần của Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh, hay là vẻ đẹp của họ hoàn thiện thiết kế của anh ta nữa. Tóm lại, tất cả mọi người nhìn họ bước đi trên sàn catwalk đều có chung cảm giác này.
Đẹp.
Vẻ đẹp khó diễn tả thành lời.
Cung Tư Mỹ nhìn Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh biểu diễn trên sàn catwalk, mặt mày tái mét. Nhưng trước giờ cô ta rất giỏi quản lý cảm xúc. Chỉ chớp mắt, Cung Tư Mỹ đã trở lại dáng vẻ cao quý và tao nhã.
Chu Tịnh thì tức đến mức xém chút hộc máu, cô ta nghiến răng nghiến lợi gằn giọng: “Tôi sẽ không để con Nhan Nhã Tịnh xấu xí này đắc chí quá lâu đâu! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ để cho mọi người thấy rốt cuộc cô ta xấu xí cỡ nào!”
Giọng nói của Chu Tịnh đúng lúc truyền đến tai của người đàn ông vừa ngồi xuống trước mặt cô ta.
Anh ta không kìm được mà quay mặt sang, nhìn cô ta với ánh mắt như đang nhìn kẻ ngốc: “Cô à, rốt cuộc mắt cô hay đầu óc cô có vấn đề thế? Nếu Nhan Nhã Tịnh như vậy còn gọi là xấu thì dáng vẻ này của cô còn xấu đau xấu đớn luôn đấy. Ai cho cô dũng cảm không đi chết mà ở đây nói nhăng nói cuội thế?”
“Anh nói ai xấu đau xấu đớn?” Chu Tịnh tức tối nhảy dựng lên, Cung Tư Mỹ ra sức kéo cô ta lại nhưng vẫn không khống chế được trái tim nóng nảy của cô ta: “Anh mới xấu đau xấu đớn nhé, cả nhà anh đều xấu ma chê quỷ hờn!”
Người đàn ông âm thầm nguýt mặt khinh bỉ, không so đo với kẻ ngốc. Cho dù cả nhà anh ta có xấu ma chê quỷ hờn, nhưng chí ít không não tàn như cô gái đằng sau này!
Người kích động nhất ở đây có lẽ là Thịnh Vân Hiên và Kiều Hạ.
Thịnh Vân Hiên không ngừng quơ bảng LED trong tay: “Nhã Tịnh đẹp nhất! Nhã Tịnh đẹp cực kỳ!”
Thịnh Vân Hiên vừa la hét vừa không quên tìm sự đồng tình của Kiều Hạ: “Hạ Hạ, cậu xem có phải Nhã Tịnh nhà tớ đẹp nhất chỗ này không?”
Kiều Hạ quơ bảng LED trong tay: “Buồn cười, Thu Quỳnh nhà tớ mới là người đẹp nhất trên đời này nhé!”
“Nhã Tịnh đẹp nhất!”
“Thu Quỳnh đẹp nhất!”
Thịnh Vân Hiên và Kiều Hạ hét khản cả cổ, không ai nhường ai, như thể cổ họng của ai hét lớn hơn thì con dâu nhà người đó là người đẹp nhất thiên hạ.
Lưu Thiên Hàn nhìn về phía Nhan Nhã Tịnh không hề chớp mắt, đột nhiên anh cảm thấy lỗ mũi mình hơi âm ấm.
Anh vô thức sờ lỗ mũi mình. Đậu! Không ngờ anh lại chảy máu mũi!
Lưu Thiên Hàn ung dung lấy chiếc khăn đã chuẩn sẵn trước cuộc thi, từ tốn che lên mũi. Trước nay anh đã không có sức chống cự với Nhan Nhã Tịnh rồi, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của cô đúng là muốn mạng anh mà!
Hừ!
Ai nói anh chảy máu mũi là vì cô!
Anh bị như vậy là vì trời khô vật hạn, nóng trong người!
Khả năng kiềm chế của anh tốt như vậy mà nhìn thấy dáng vẻ của cô còn không chịu nổi. Người đàn ông khác nhìn thấy dáng vẻ động lòng người của cô, không muốn suy nghĩ bậy bạ mới lạ!
Vậy mà dám mặc trang phục lộ liễu như thế trước nhiều người đàn ông như vậy, anh không cho cô không điểm mới lạ!
Không, âm điểm luôn!