Giọng Vu Tiếu rất nhỏ nhưng người xung quanh vẫn nghe được tiếng cô ấy.
Khóe môi Điền Long chợt nhếch lên đắc ý nhưng ông ta nhanh chóng trở về dáng vẻ bi phẫn ngay lập tức.
“Không thấy toa thuốc? Làm sao có chuyện trùng hợp như vậy! Chính các người hại chết ba tôi, trong lòng các người có ma!”
“Đúng, trong lòng các người có ma!” Trương Huệ cũng ngửa mặt lên, tức giận rống: “Giết người đền mạng! Ba chồng tôi không thể chết oan uổng như vậy được!”
Đứng ở khoảng cách gần Nhan Nhã Tịnh, Trương Huệ đột ngột đứng dậy, bổ nhào lên người cô mà đánh.
Bà ta nắm chặt tóc Nhan Nhã Tịnh: “Mày hại chết ba chồng tao, tao muốn mày đền mạng cho ông ấy!”
Tình huống hiện giờ hoàn toàn bất lợi cho Nhan Nhã Tịnh, trong lòng cô cũng biết rõ nếu Trương Huệ đánh mình mà mình phản kháng lại thì tình huống càng bất lợi hơn.
Nhưng cô không hề có đam mê bị ngược đãi, thế cô đẩy mạnh Trương Huệ ngã ra mặt đất.
Trương Huệ thuận thế khóc lóc om sòm trên đất, bà ta liên tục lăn lộn, như thể bị ức hiếp: “Đánh người, đánh người! Bác sĩ đánh người! Bác sĩ chối bỏ trách nhiệm giết người, hiện tại còn đánh người ta, đây là xã hội gì vậy! Trần đời sao lại có loại bác sĩ này chứ! Cứu mạng, đánh người, cứu mạng...”
Trương Huệ gào khóc thảm thiết làm như không phải Nhan Nhã Tịnh đẩy bà ta một cái mà đang phanh thây xẻ thịt mình vậy.
Đối với hạng người vô lý này, Nhan Nhã Tịnh duy trì sự im lặng, trên mặt Bùi Bảo Bình và Vu Tiếu cũng viết đầy hai chữ lo lắng. Vu Tiếu chạy đến bên cạnh Nhan Nhã Tịnh: “Bác sĩ Nhan, cô đừng kích động như vậy, vốn dĩ là chúng ta yếu thế, cô lại ra tay với bà ta, tôi sợ tình hình của cô càng khó thở.”
Nhan Nhã Tịnh biết Vu Tiếu muốn tốt cho mình, cô biết ơn lòng tốt của cô ấy nhưng cô không tán đồng ý kiến đó.
Cô đã không phải hạng người ngu ngốc, đơn thuần mặc người khinh khi từ lâu, rõ ràng là tiết mục hãm hại, cô biết rõ bọn họ quyết tâm muốn hủy hoại sự nghiêp của mình, xem như cô nói khô cả miệng thì bọn họ cũng chẳng buông tha.
Ngược lại, bọn họ chỉ càng làm nghiêm trọn hơn, xem cô là quả hồng mềm mặc người nắn bóp, làm chuyện quá đáng hơn nữa.
“Sao bác sĩ này còn đánh người hả! Đúng là chả có tố chất gì!”
“Đúng vậy, tôi đã quay video lại, bây giờ tôi tung lên mạng, để tất cả mọi người nhìn xem đây là loại bác sĩ gì!”
“Nhanh nhanh nhanh, nhanh đăng lên mạng đi, mọi người cần đồng lòng chống lại kiểu bác sĩ như cô ta!”
...
Chẳng mấy chốc thì video Nhan Nhã Tịnh đẩy ngã Trương Huệ đã bị tung lên mạng.
Bởi vì trong video nói thuốc Nhan Nhã Tịnh kê hại chết người nhà Điền Long và Trương Huệ nên cư dân mạng gần như đều bỏ qua hình ảnh Trương Huệ xông lên, túm tóc Nhan Nhã Tịnh. Bọn họ chấp nhận tin rằng cô không những hại chết người, không nói lý mà còn đánh gia quyến nữa.
Lại có thêm người tung video về tử trạng thê thảm của ông cụ Điền, video Điền Long và Trương Huệ khóc bất lực, cư dân mạng đều thiên về hai vợ chồng họ, nhao nhao gào thét Nhan Nhã Tịnh giết người đền mạng.
Nhan Nhã Tịnh không quan tâm tình huống trên mạng bởi hiện tại cô chỉ muốn nhanh nhanh tìm những cách khác chứng minh trong sạch của mình.
Nhan Nhã Tịnh lạnh lùng nhìn lướt qua Trương Huệ đang liều mạng biểu diễn trên mặt đất, đối với âm thanh bình luận khó nghe của đám người vây xem, cô làm như mắt điếc tai ngơ. Cô không nhìn Trương Huệ nữa mà giơ chân, nhấc từng bước một đi về phía thi thể ông cụ Điền.
Có người từng nói rằng thi thể cũng biết nói.
Câu nói này nghe có vẻ hoang đường nhưng Nhan Nhã Tịnh lại tin 100%.
Có đôi khi không thể điều tra sự thật ở bề ngoài mà chỉ có thể tìm cách để thi thể ‘nói chuyện’.
Người ông cụ Điền được phủ kín bằng một tấm vải trăng, che khuất hơn non nửa cơ thể, Nhan Nhã Tịnh vươn tay muốn xốc tấm vải che để nhìn rõ tình trạng thi thể.
Cô vừa chạm vào vải trắng trên người ông cụ Điền thì bị Điền Long xô một cái.
“Cô muốn làm gì? Ai cho cô đụng ba tôi? Cô hại chết ba tôi còn không chịu dừng tay, còn muốn hủy hoại thi thể của ông ấy nữa đúng không?”
Rõ ràng phản ứng của Điền Long quá mức kích động. Nhìn thấy sự tức giận còn nhiều hơn nét bi thương trên mặt ông ta, Nhan Nhã Tịnh càng tin chắc vào suy đoán trong lòng.
“Ông Điền, có phải ông mắc chứng hoang tưởng bị hại không? Nhiều người nhìn chằm chằm thế này, làm sao tôi có thể hủy hoại thi thể của ba ông chứ?”
Lời nói của Nhan Nhã Tịnh làm Điền Long nghẹn họng trân trối, tầm mắt sắc bén dừng trên mặt ông ta: “Ông Điền à, tôi kiểm tra thi thể của ba ông là muốn trả lại sự thật cũng như trong sạch của tôi mà thôi. Tôi tin ông cũng không hi vọng ba mình chết một cách oan uổng như vậy!”
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói, trong mắt Điền Long thoáng hiện lên nét bối rối, gần như ngay lập tức ông ta gào lên: “Sự thật gì chứ! Việc cô hại chết ba tôi chính là sự thật! Ba tôi đang khỏe mạnh, có gì chỉ uống một lần thuốc kê đơn của cô là chết hả? Cô phải đền mạng cho ba tôi!”
Nhan Nhã Tịnh không đáp lại Điền Long, tầm mắt cô khóa chặt lên cổ thi thể ông cụ Điền.
Theo góc nhìn của cô, vừa hay có thể nhìn thấy phần cổ của ông ấy, cô thấy rõ trên cổ có chấm đỏ đậm, bong bóng và loét.
Hai mắt Nhan Nhã Tịnh bất giác nheo lại, cô và thầy Tần Kì đã từng cứu một bệnh nhân, người đó trúng độc khi tiếp xúc bách thảo khô cục bộ, nói đơn giản là bách thảo khô nhỏ giọt lên da anh ta.
Tình huống của anh ta rất nghiêm trọng, mà làn da trên cổ ông Điền gần như giống y hệt người nọ!
Nhìn thi thể ông ấy, Nhan Nhã Tịnh đã có phán đoán cơ bản, ông cụ Điền không phải bị thuốc của cô độc chết mà do trúng độc bách thảo khô.
Bách thảo khô bị vẩy lên người, rất có khả năng là ông ấy bị người ta ép uống nó, lúc giãy giụa, chất lỏng vô tình nhỏ lên da!
“Ông Điền, nếu tôi không nhìn lầm thì hẳn ba ông chết do trúng bách thảo khô.” Nhan Nhã Tịnh nhìn chằm chằm Điền Long, gằn từng chữ: “Tôi đề nghị nghiệm thi!”
“Nghiệm thi?” Điền Long và Trương Huệ liếc nhìn lẫn nhau, hai người đều bối rối.
Trương Huệ phản ứng đầu tiên, bà ta đấm chân, khóc lớn: “Ba chồng tao bị mày hại chết, mày còn muốn thế nào? Hay mày muốn ông ấy chết cũng không yên đúng không? Ai có thể giúp chúng tôi một tay không, tại sao bác sĩ bây giờ lại ức hiếp người ta như vậy chứ!”
Bùi Bảo Bình thoáng nhìn Nhan Nhã Tịnh, lập tức nói với Trương Huệ: “Tôi cũng đề nghị nghiệm thi! Tình huống của ông cụ Điền rất giống như trúng độc bách thảo khô. Đối với việc của ông cụ, chúng tôi rất lấy làm tiếc nhưng bác sĩ bệnh viện chúng tôi cũng không thể dễ bị người ta vu khống tội giết người được!”
“Nghiệm thi cái gì chứ, rõ ràng mấy người chối bỏ trách nhiệm mà!” Trương Huệ khóc lóc om sòm: “Chúng tôi chả hiểu gì cả nên mấy người muốn nói kết quả nghiệm thi thế nào thì là thế đó rồi! Trong nhà chúng tôi làm gì có bách thảo khô thì sao ba chồng tôi trúng độc chứ! Rõ ràng là mấy người không muốn chịu trách nhiệm mà!”
Điền Long đáng thương lau nước mắt: “Không thể ức hiếp người như thế, mấy người không thể ức hiếp người ta như thế! Nếu hôm nay, bệnh viện mấy người không có một lời giải thích thỏa đáng, tôi chết cho coi!”
Nói xong, Điền Long bỗng đứng phắt dậy, đập mạnh đầu lên vách tường.