Ha!
Lưu Thiên Hàn cười khẩy trong lòng, cái tên mặt non ẻo lả này còn muốn mình chúc phúc cho anh ta và Nhan Nhã Tịnh ư?
Còn chưa đi ngủ mà đã bắt đầu mơ mộng rồi!
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng ngước mắt lên, anh không trả lời câu hỏi của Thẩm Quyện mà bình tĩnh nói với anh ta: “Cậu nghĩ Nhan Nhã Tịnh sẽ thích cậu à?”
Tuy Nhan Nhã Tịnh có thiện cảm với tên ẻo lả này, nhưng người cô yêu nhất vẫn là người em trai đã khuất của anh, sao cô có thể một lòng một dạ với tên ẻo lả Thẩm Quyện này được chứ!
“Vâng.”
Thẩm Quyện mỉm cười rạng rỡ, sự dịu dàng trong đôi mắt như sắp tràn ra ngoài: “Có thể bây giờ Nhã Tịnh vẫn chưa thích em lắm nhưng em tin chắc rằng, một ngày nào đó cô ấy sẽ yêu em như mạng sống thôi.”
Trước giờ Thẩm Quyện không phải là kiểu người nói nhiều, nhưng có thể là do tối nay anh ta đang rất vui, cho nên anh ta mới liến thoắng không ngừng với một người nghiêm túc như Lưu Thiên Hàn như thế.
“Em biết quá khứ của Nhã Tịnh, cũng hiểu rất rõ, tình cảm giữa cô ấy và anh Lưu vô cùng sâu đậm. Em biết, muốn để cô ấy lập tức quên đi anh Lưu là điều không thể, nhưng em sẽ luôn đối xử thật tốt với cô ấy, khiến hình bóng của em dần đi vào trong trái tim của cô ấy.”
“Anh hai, có thể anh sẽ nghĩ kiểu người giống như em sẽ không thể một lòng một dạ với phụ nữ. Em cũng luôn cho rằng, mình sẽ không quá để ý đến một người phụ nữ, nhưng kể từ khi gặp được Nhã Tịnh, em nhận ra mình sai rồi, em cũng có thể chân thành suốt đời một lòng một dạ với một người.”
“Anh hai, anh là người anh mà cả em và Nhã Tịnh đều rất tôn trọng, cô ấy cũng thật lòng coi anh là anh trai ruột của mình, có thể nhận được lời chúc phúc từ anh, chắc chắn Nhã Tịnh sẽ rất vui.”
Ha!
Lưu Thiên Hàn càng cười khẩy trong lòng hơn, cái tên ẻo lả này tự tin thật, anh ta còn muốn thay thế vị trí của Thiên Hàn trong lòng Nhan Nhã Tịnh cơ đấy!
Lúc làm với anh mà Nhã Tịnh vẫn còn nhớ đến Thiên Hàn, cô có thể quên được Thiên Hàn mới lạ!
Lưu Thiên Hàn biết, Nhan Nhã Tịnh sẽ không dễ gì quên đi em trai ruột của mình như thế, nhưng tình cảm sâu nặng mà Thẩm Quyện dành cho Nhan Nhã Tịnh vẫn khiến anh cảm thấy không vui.
Được rồi, Lưu Thiên Hàn phải thừa nhận rằng, dù có thế nào thì anh vẫn sẽ thấy không vui.
Nhan Nhã Tịnh quên đi em trai ruột của anh rồi ở bên Thẩm Quyện anh thấy không vui. Nhan Nhã Tịnh một lòng thương nhớ em trai của anh, anh cũng thấy không vui.
Có thể cả đời này anh cũng sẽ không vui!
Không nhận được câu trả lời của Lưu Thiên Hàn, Thẩm Quyện cũng không tức giận, càng tiếp xúc nhiều Thẩm Quyện càng quen với dáng vẻ người khác chớ đến gần này của Lưu Thiên Hàn.
Thẩm Quyện lẳng lặng nhìn Lưu Thiên Hàn qua kính chiếu hậu, nhất định cậu hai Lưu sẽ trong nóng ngoài lạnh với người thân của mình, chỉ cần anh ta thật lòng đối xử tốt với Nhan Nhã Tịnh, chắc chắn bọn họ sẽ nhận được sự ủng hộ và lời chúc phúc từ anh!
Tầm Viên cách Lam Điều không xa, không lâu sau, Thẩm Quyện đã lái xe đến Tầm Viên.
Anh ta vốn định bế Nhan Nhã Tịnh về phòng của cô, nhưng lúc anh ta đến thì Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đã đứng đợi ở cửa rồi. Nhan Nhã Tịnh cũng đã mơ mơ màng màng mở mắt ra, giờ anh ta mà bế cô vào nhà khó tránh khỏi việc có hơi không phải phép.
Thẩm Quyện đang định đỡ Nhan Nhã Tịnh xuống xe thì Lưu Thiên Hàn đã nắm chặt cánh tay cô rồi kéo cô xuống xe.
Nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay Nhan Nhã Tịnh của Lưu Thiên Hàn, Thẩm Quyện ngẩn người, nhưng nghĩ tới chuyện Thịnh Vân Hiên thật lòng coi Nhan Nhã Tịnh là con gái của mình, chắc hẳn cậu hai Lưu cũng sẽ coi cô là em gái ruột, Thẩm Quyện bèn cảm thấy tiếp xúc cơ thể thế này cũng chẳng là gì.
Nhưng dù gì Nhan Nhã Tịnh cũng là bạn gái tương lai của anh ta rồi, vẫn nên để anh ta làm hành động quan tâm này thì hơn.
Nghĩ vậy, Thẩm Quyện vội vàng xuống xe rồi chạy tới đỡ một cánh tay khác của Nhan Nhã Tịnh, anh ta vẫn rất lịch sự nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, không cần làm phiền anh đâu, em đưa Nhã Tịnh vào trong được rồi.”
Ha! Anh ta đưa Nhan Nhã Tịnh vào trong là được?
Đưa vào trong rồi anh ta còn tính làm gì nữa?
Ánh mắt sắc như dao găm của Lưu Thiên Hàn bay thẳng tới, như thể muốn tùng xẻo Thẩm Quyện vậy.
Thấy ba mình không vui, Nhan An Mỹ chạy vội lên phía trước tách Thẩm Quyện và Nhan Nhã Tịnh ra rồi nói: “Chú ơi, cảm ơn chú đã đưa mẹ cháu về nhà, nhưng không cần phiền hà đến chú nữa đâu, cháu với anh dìu mẹ về phòng là được rồi ạ.”
“Chú về nhà sớm đi, cháu và An Mỹ sẽ chăm sóc mẹ thật tốt.” Nhan An Bảo cũng rất lễ phép nói chuyện với Thẩm Quyện.
Thẩm Quyện không muốn về nhanh như thế, nhưng con của người ta cũng đã nói thế rồi nên anh ta cũng ngại ở lại.
Thẩm Quyện cúi người xuống, anh ta dịu dàng xoa đầu Nhan An Mỹ rồi nói: “Được, thế chú về đây, cháu đừng quên cho mẹ uống canh giải rượu nhé, nếu không sáng mai có thể cô ấy sẽ đau đầu lắm đấy.”
Nhan An Mỹ có ấn tượng tốt với Thẩm Quyện, thế là cô bé mỉm cười rồi gật đầu nói: “Vâng, chú cứ yên tâm ạ, nhất định cháu và anh trai sẽ chăm sóc tốt cho mẹ!”
Nhan An Mỹ liếc thấy vẻ mặt sa sầm trông vô cùng đáng sợ cùng sóng lớn cuồn cuộn trong ánh mắt của Lưu Thiên Hàn, cô bé đảo mắt rồi tủm mỉm hỏi Thẩm Quyện: “Chú ơi, chú đang theo đuổi mẹ cháu ạ?”
Gương mặt của Lưu Thiên Hàn vốn đã đáng sợ lắm rồi, nghe thấy Nhan An Mỹ hỏi như thế xong, trông lại càng khó coi hơn.
Nụ cười trên môi Thẩm Quyện càng thêm dịu dàng: “Đúng vậy, chú đang theo đuổi mẹ các cháu! Các cháu phải cổ vũ chú đấy nhé!”
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đều biết chuyện Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh đã chia tay. Ánh mắt Nhan An Bảo sâu thẳm không thể nhìn thấu, cậu bé vội nhìn gương mặt đen như đít nồi của Lưu Thiên Hàn rồi nói với Thẩm Quyện: “Vâng, chỉ cần chú đối xử tốt với mẹ của bọn cháu, cháu và An Mỹ sẽ luôn ủng hộ chú!”
“Chú ơi, cháu ủng hộ chú!” Nhan An Mỹ làm động tác cố lên với Thẩm Quyện: “Chú ơi, cố lên nha, cháu nói nhỏ với chú một bí mật này nhé, mẹ cháu là người thích nhẹ nhàng chứ không thích dọa nạt, thật ra mẹ cháu dễ theo đuổi lắm!”
Có được sự ủng hộ của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, tâm trạng của Thẩm Quyện càng thêm phơi phới sức xuân, anh ta lia lịa nói lời tạm biệt với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ rồi mới không đành lòng rời đi.
Lưu Thiên Hàn thấy Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ ủng hộ Thẩm Quyện và Nhan Nhã Tịnh ở bên nhau như thế, mặt anh xanh như tàu lá chuối.
Hai đứa nhóc này đúng là đứng núi này trông núi nọ!
Mấy hôm trước chúng còn ủng hộ anh ở bên Nhan Nhã Tịnh, giờ lại thành ra ủng hộ tên ẻo lả này rồi!
Nhưng chúng ủng hộ Nhan Nhã Tịnh ở bên ai thì liên quan gì đến anh đâu chứ!
Nhan Nhã Tịnh ngoài là em dâu của anh ra thì chẳng là gì của anh cả!
“Mẹ ơi, sao mẹ lại uống say nữa rồi?” Nhan An Mỹ quan tâm sờ lên trán của Nhan Nhã Tịnh rồi nói: “Mẹ ơi, có phải bây giờ mẹ thấy khó chịu lắm phải không?”
Gương mặt như núi băng nhỏ của Nhan An Bảo cũng thay đổi, cậu bé lo lắng nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Mẹ ơi, con dìu mẹ về phòng nhé, con sẽ bảo người nấu canh giải rượu cho mẹ.”
“Các con yêu, các con đúng là áo bông nhỏ chu đáo của mẹ.” Nhan Nhã Tịnh cười tít mắt rồi bẹo má Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ.
Đột nhiên cô buông tay Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ ra rồi đứng tại chỗ quay một vòng. Thấy Lưu Thiên Hàn còn đang đứng thẳng người bên cạnh, cô chau mày rồi cất tiếng: “Sao anh vẫn còn ở đây? Anh còn muốn em xem bói cho anh hả? Em phải nói bao nhiêu lần nữa đây, em không xem bói cho những người xấu xí!”
“Đúng vậy, em không xem bói cho những người xấu xí!”
“Em chỉ xem bói cho những người đẹp thôi! Phải rồi, em muốn xem bói cho cậu Thẩm.” Nhan Nhã Tịnh lại quay thêm vòng nữa nhưng vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Quyện đâu: “Cậu Thẩm đâu rồi? Em còn chưa xem bói cho anh ấy nữa mà. Cái đồ xấu hoắc này, anh đừng đứng chắn đường nữa, em muốn đi tìm cậu Thẩm!”