“Nhan Nhã Tịnh, hát bài này đi!” Vu Khiêm vô cùng hài lòng với IQ của mình, ông ta đưa mic trong tay cho Thẩm Quyện, còn hiền từ vỗ lưng Thẩm Quyện: “Tiểu Quyện, hát cho tử tế vào đấy!”
Vu Khiêm rất hài lòng với giọng ca của Thẩm Quyện, tuy rằng cháu trai này của ông ta gần như không bao giờ hát mấy, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào ông ta lại từng nghe thấy anh ta hát một lần.
Giọng ca của cháu trai ông ta có thể khiến lỗ tai người khác mang thai luôn.
Khiến con gái say như điếu đổ? Hoàn toàn là chuyện nhỏ!
“Mùa xuân hoa nở, xua tan đi đau thương của mùa đông...”
Thẩm Quyện vừa cất tiếng, Vu Khiêm lập tức cảm thấy lỗ tai mình có thai luôn, không chỉ Vu Khiêm, đến cả Tô Thu Quỳnh và Lê Mặc cũng phải nhìn Thẩm Quyện bằng con mắt khác.
Bọn họ đều không ngờ rằng cậu Thẩm nổi tiếng lẫy lừng lại thâm tàng bất lộ, hát cũng hay như vậy.
Người ta thường hay nói không có ai hoàn hảo, nhưng cậu Thẩm lại hoàn hảo đến mức không chê vào đâu được!
“Thu Quỳnh à, hình như lỗ tai tôi mang thai rồi.” Lê Mặc nhìn Tô Thu Quỳnh rồi nói với vẻ mặt say sưa.
“Ừm, anh yên tâm, anh sắp sảy thai rồi.” Tô Thu Quỳnh lạnh lùng nhìn Lê Mặc một cái, dửng dưng nói.
Sảy thai?
Lê Mặc nghe Tô Thu Quỳnh nói mà mặt hoang mang, nhưng khi Nhan Nhã Tịnh cất tiếng lên, anh ta lập tức hiểu ý tứ sâu xa trong lời Nhan Nhã Tịnh nói.
Lê Mặc đau khổ che tai lại, khuôn mặt điển trai nhăn rúm hết vào, hình như… anh ta thực sự sảy thai rồi!
Đây là lần đầu tiên anh ta nghe Nhan Nhã Tịnh hát, sao anh ta lại không biết anh em tốt của anh ta hát khó nghe vậy chứ!
Ngũ âm không đủ thì thôi đi, lạc điệu cũng không sao, nhưng sao cô ấy có thể hát câu nào câu nấy đều lạc điệu vậy chứ?
Nhìn thấy dáng vẻ táo bón của Lê Mặc, Tô Thu Quỳnh không nhịn được mà cười khẽ ra tiếng, được tồi, lực sát thương trong giọng ca của Nhãn Tịnh quá mạnh. Nếu là ở cổ đại thì sẽ là tiếng ca của một người diệt sạch ngàn quân luôn!
Vu Khiêm nhíu mày, ông ta cũng không ngờ rằng một cô gái xinh đẹp như Nhan Nhã Tịnh lúc hát lại khó nghe như vậy.
Lúc cô gái nói chuyện, giọng nói mềm nhũn, dính quẹo, rõ ràng rất dễ nghe cơ mà, sao lúc hái lại như hiện trường thảm họa vậy!
Vu Khiêm quay mặt sang đối diện với đôi mắt âm trầm như nhỏ nước của Lưu Thiên Hàn , trái tim ông ta giật thót, sao sắc mặt của cậu hai Lưu lại khó coi như vậy?
Lẽ nào, tiếng hát của Nhan Nhã Tịnh quá khó nghe, tra tấn cậu hai Lưu đến mức táo bón luôn hả!
Vu Khiêm lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, ông ta muốn ngăn Nhan Nhã Tịnh hát tiếp, nhưng nhìn thấy cháu trai mình đang hát rất sung sức, ông ta lại không nỡ lòng nào.
Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, ông ta vẫn định trốn khỏi chiến trường này trước, đỡ bị ảnh hưởng bởi lửa giận của diêm vương sống.
Dù sao thì mục đích chủ yếu nhất của ông ta hôm nay đó là tác hợp cháu trai và Nhan Nhã Tịnh, mục đích của ông ta đã thành công viên mãn, bây giờ ông ta cũng có thể rút lui được rồi.
Vu Khiêm nhìn Nhan Nhã Tịnh vẫn đang cất lên giọng ca đáng sợ với ánh mắt phức tạp, chào tạm biệt Lưu Thiên Hàn, Tô Thu Quỳnh và Lê Mặc, sau đó nhanh chân rời khỏi phòng riêng.
Sau này có đánh chết ông ta ông ta cũng không dám mời Nhan Nhã Tịnh hát nữa!
Ngay lúc đi ra khỏi cửa, Vu Khiêm bỗng để ý thấy tay Lưu Thiên Hàn hơi đỏ, con ngươi ông ta co rụt lại, lúc này mới nhìn thấy rõ cái ly trong tay cậu hai Lưu đã vỡ rồi.
Cậu hai Lưu bị giọng ca đáng sợ của Nhan Nhã Tịnh ép tới mức bóp vỡ cái ly trong tay luôn sao?
Đậu má!
Thật đáng sợ!
Giọng ca thực sự có thể giết người luôn!
Vu Khiêm không dám lo chuyện bao đồng, ông ta nhanh chân rời khỏi chiến trường.
Lưu Thiên Hàn thì lại chẳng thấy Nhan Nhã Tịnh hát khó nghe đến mức nào, thích một người, cho dù cô có bao nhiêu khuyết điểm thì cô trong lòng anh vẫn tốt đẹp không có gì để chê hết.
Điều Lưu Thiên Hàn không chịu nổi đó là Nhan Nhã Tịnh và Thẩm Quyện song ca bản tình ca buồn nôn này.
Nhất là khi anh nghe thấy cái gì mà “Lúc này anh muốn ôm em vô cùng, nghe anh nói này, nắm tay nhau, đi với anh đi, sống những tháng ngày ổn định, hôm qua em không kịp, ngày mai sẽ thấy đáng tiếc, hôm nay em phải gả cho anh...” Anh càng tức đến mức khuôn mặt điển trai sầm sì thêm tái xanh.
Cô thích cái tên mặt non ẻo lả kia như vậy à?
Không chỉ muốn ôm anh ta mà còn muốn gả cho anh ta?
Ha! Cô nói muốn anh trở thành người nhiều sừng nhất đất Vân Hải này, vì mục tiêu này mà cô thực sự không ngại cố gắng luôn đấy!
Cuối cùng Lưu Thiên Hàn bị Nhan Nhã Tịnh làm cho tức đến bật cười.
Nghe thấy tiếng cười của Lưu Thiên Hàn, Cung Tư Mỹ vội vàng nhìn sang anh: “Anh Gia Thành, anh có cảm thấy Nhan Nhã Tịnh và cậu Thẩm thật xứng đôi xông?”
“Anh Gia Thành, em biết anh từng có thiện cảm với Nhan Nhã Tịnh, nhưng nếu như trong lòng cô ta đã không có anh, thì anh cần gì phải lãng phí sự thật lòng với cô ta chứ! Anh Gia Thành, chúng ta bắt đầu lại có được không? Em thực sự rất thích anh, em sẽ yêu anh hơn tất cả mọi người.”
“Cung Tư Mỹ, cô nghĩ nhiều rồi.”
Mặt mày Lưu Thiên Hàn lạnh nhạt, trên người tản ra sự lạnh lẽo vô hình, khiến người ta không rét mà run: “Cho dù tôi và Nhan Nhã Tịnh chia tay thì giữa tôi và cô cũng... không thể nào!”
Vẻ mặt Cung Tư Mỹ cứng đờ, nước mắt cô ta suýt chút nữa thì lăn xuống.
Cõi lòng cô ta khó chịu đến khó tả, điều duy nhất cô ta thấy may mắn là giọng nói của Lưu Thiên Hàn rất khẽ, những người khác trong phòng riêng đều không nghe thấy lời anh nói.
Cung Tư Mỹ giật giật môi, cô ta vừa định nói gì đó thì đột nhiên chú ý thấy bàn tay Lưu Thiên Hàn chảy máu.
Cô ta kêu lên thất thanh: “Anh Gia Thành, tay anh chảy máu rồi! Chúng ta đi bệnh viện thôi!”
“Không cần!”
Lưu Thiên Hàn lặng lẽ đặt tay mình ra sau, anh vô thức nhìn về phía Nhan Nhã Tịnh, ban nãy Cung Tư Mỹ hét lên anh bị chảy máu, nhưng người phụ nữ vô tâm Nhan Nhã Tịnh kia lại hoàn toàn không để ý.
Nghĩ như vậy, Lưu Thiên Hàn bỗng cười tự giễu.
Anh đang mong đợi gì vậy chứ! Rõ ràng là anh kiên quyết cắt đứt mà!
Người phụ nữ kia, trong lòng chưa từng có Lưu Gia Thành anh, anh tự mình đa tình như vậy đúng là hèn mọn!
Thẩm Quyện và Nhan Nhã Tịnh hát xong, thời gian vốn đã không còn sớm nữa, thêm vào đó Nhan Nhã Tịnh đã quá say rồi, Thẩm Quyện sợ cô khó chịu, đề nghị đưa cô về nhà.
Tuy rằng Tô Thu Quỳnh cảm thấy Thẩm Quyện rất đứng đắn, nhưng dù sao thì anh ta cũng có ý với Nhan Nhã Tịnh, cô ấy sợ Thẩm Quyện sàm sỡ Nhan Nhã Tịnh trên đường. Cô ấy ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định làm sứ giả bảo vệ thay cho Thẩm Quyện.
Tô Thu Quỳnh vừa định lên tiếng thì giọng nói của Lưu Thiên Hàn đã vang lên: “Cậu Thẩm, tối nay tôi không lái xe, cậu có thể tiện đường cho tôi đi nhờ một chuyến không.”
Thẩm Quyện không ngờ rằng Lưu Thiên Hàn sẽ chủ động muốn anh ta cho anh đi nhờ, chợt thấy bất ngờ vì được quan tâm: “Anh hai, anh ở đâu?”
Sắc mặt Lưu Thiên Hàn bình tĩnh không chút dao động: “Tầm Viên.”
Thẩm Quyện cũng không nghĩ nhiều, Tầm Viên có không ít biệt thự, cậu hai Lưu ở đó cũng rất bình thường.
Cho dù không tiện đường, cậu hai Lưu đề nghị anh ta đưa anh về nhà, anh ta chắc chắn cũng sẽ đưa, bây giờ tiện đường, anh ta càng vui hơn. Điều tiếc nuối duy nhất đó là không thể ở riêng vun vén tình cảm với Nhan Nhã Tịnh.
Nhưng anh ta có thể xây dựng tình cảm với anh hai thì đã tốt lắm rồi..
Nghĩ như vậy, Thẩm Quyện vui vẻ mở cửa xe, mời Lưu Thiên Hàn lên xe.
Lưu Thiên Hàn không hề khách sáo, ngồi xuống bên cạnh Nhan Nhã Tịnh. Không biết cố ý hay là vô tình, anh còn lắc lư cái tay bị thương của anh với Nhan Nhã Tịnh.