Nghe thấy lời nói này của Chiến Mục Hàng, đầu ngón tay Tô Thu Quỳnh không kìm chế được run rẩy, nhưng trong chốc lát cô đã quay trở lại vẻ bình tĩnh thường thấy.
Cô không ngờ rằng Chiến Mục Hàng lại biết được sự thật năm đó, cô cũng không ngờ rằng có một ngày Chiến Mục Hàng sẽ tin rằng người cứu anh ta ra từ trong đám lửa là cô.
Trước đây, cô đã từng mong ngóng chờ đợi, hy vọng rằng Chiến Mục Hàng có thể tin tưởng người năm đó cứu anh ta là cô, để anh ta đừng bị An Tình lừa gạt nữa.
Thế nhưng, sau những lần cô giải thích nhưng anh ta không tin, cô phát hiện ra rằng, anh ta có muốn tin cô hay không, đã không còn quan trọng như vậy nữa.
Chuyện trên đời này, có lúc thực sự rất kì diệu, cũng rất tàn nhẫn.
Khi để ý tới một chuyện, một kết quả, một sự thật thực sự rất quan trọng.
Nhưng khi bạn đã không còn để ý tới một chuyện nữa rồi, sự thật có quan trọng hơn đi nữa, cũng chẳng có ý nghĩa gì đối với bạn.
Thấy Tô Thu Quỳnh không nói gì, Chiến Mục Hàng tưởng rằng phòng tuyến tâm lý của cô đang lay động. Dù sao thì nhiều năm qua cô không chỉ nhắc tới sự thật vụ cháy năm đó một lần, cô muốn anh biết rằng cô đã cứu anh.
Chiến Mục Hàng cúi mặt xuống, anh ta nhìn Tô Thu Quỳnh bằng ánh mắt vừa nóng rực vừa chân thành: “Tô Thu Quỳnh, anh xin lỗi, những năm qua anh vẫn luôn bị An Tình lừa gạt.”
“Tô Thu Quỳnh, nếu như năm đó em có thể không màng sống chết cứu anh ra từ đám lửa, chắc chắn em rất yêu rất yêu anh. Tô Thu Quỳnh, em từng yêu anh sâu đậm, em yêu anh như vậy, anh không tin chỉ trong chớp mắt là em đã yêu Lâm Tam!”
“Đúng vậy, tôi từng yêu anh sâu đậm.”
Tô Thu Quỳnh cười nhạt nhìn Chiến Mục Hàng, nụ cười của cô đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, nhưng vì ý cười không lan đến đáy mắt, cho nên trông nụ cười của cô hơi giả, giống như đang đeo một chiếc mặt nạ cứng đờ.
“Chiến Mục Hàng, tôi từng yêu anh sâu đậm. Nhưng nó giống như anh nói vậy, cũng chỉ là đã từng thôi.”
“Chiến Mục Hàng, lúc tôi yêu anh, tôi sẵn sàng trao mạng tôi cho anh, sống vì anh, chết vì anh, tôi không oán trách không hối hận. Đáng tiếc là, bây giờ tôi không yêu anh nữa rồi, cho nên mạng của Tô Thu Quỳnh tôi đây, cũng không liên quan tới anh nữa!”
Con ngươi Chiến Mục Hàng co rút mạnh, anh ta đột nhiên không có can đảm nghe Tô Thu Quỳnh nói tiếp. Tuy rằng trong lòng anh ta biết rõ rằng bây giờ cô không yêu anh ta nữa, nhưng anh ta vẫn không dám nghe cô nói rằng cô đã yêu Lâm Tiêu. Người đàn ông mà cô sẵn sàng ở bên không màng sống chết, là Lâm Tiêu.
“Chiến Mục Hàng, hình như tôi thích Lâm Tiêu rồi, cái mạng này của tôi...”
“Không! Tô Thu Quỳnh, đừng nói nữa! Đừng có nói nữa!”
Chiến Mục Hàng kích động ngắt lời Tô Thu Quỳnh, anh ta đỏ bừng mắt, hoảng sợ lo được lo mất: “Tô Thu Quỳnh, anh không tin em sẽ yêu Lâm Tam! Em đang cố ý giận anh! Đúng, em cố ý giận anh! Em giận anh tin nhầm An Tình, em giận anh tổn thương em hết lần này đến lần khác.”.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không Thành Đại Minh Tinh |||||
“Nhưng Tô Thu Quỳnh à, bây giờ anh đã biết sự thật rồi, anh cũng sẵn sàng hối cải, vì em, chuyện gì anh cũng sẽ làm. Tô Thu Quỳnh, em có thể đừng cố ý giận anh nữa không?”
“Cố ý giận anh?” Tô Thu Quỳnh cười khẩy khinh thường: “Chiến Mục Hàng, anh nghĩ nhiều rồi, tôi thực sự không nhàm chán như vậy đâu!”
“Chiến Mục Hàng, tôi nói không yêu anh thì là thực sự không yêu anh nữa. Tình yêu tôi từng dành cho anh đã sớm bị mài mòn hết trong những lần hiểu lầm rồi.”
“Không, anh không tin!” Chiến Mục Hàng kích động gào to: “Tô Thu Quỳnh, anh không tin em không còn yêu anh nữa!”
“Trái tim của một người rất nhỏ, một đời chỉ có thể yêu được một người thôi! Tô Thu Quỳnh, cả đời của Chiến Mục Hàng anh chỉ yêu Tô Thu Quỳnh em thôi! Anh không tin ngoài anh ra, đời này em còn có thể yêu người khác!”
“Tô Thu Quỳnh, đừng lừa mình dối người nữa! Em yêu anh mà, em chỉ đáng trách anh từng tổn thương em thôi! Đừng lừa dối trái tim mình nữa, về bên anh đi, có được không?”
“Tô Thu Quỳnh, anh thừa nhận, anh quá cố chấp, quá độc đoán, hay tự cho mình là đúng, anh không hiểu yêu là gì, anh càng không biết cách yêu. Anh giống như một kẻ ngu đần trong tình yêu, vì anh quá ngu si cho nên tổn thương em biết bao lần. Nhưng Tô Thu Quỳnh à, con người rồi sẽ trưởng thành, em phải cho anh một cơ hội để học chứ.”
“Anh sẽ cố gắng học cách yêu một người, Tô Thu Quỳnh, anh sẽ rất yêu rất yêu em, anh sẽ đối xử thật tốt thật tốt với em, cho anh thêm một cơ hội, có được không?”
Như sợ Tô Thu Quỳnh sẽ từ chối anh ta, không đợi cô trả lời, Chiến Mục Hàng đã nôn nóng đẩy cái bánh đã bị hỏng trong tay tới trước mặt Tô Thu Quỳnh.
“Tô Thu Quỳnh, trước đây anh cũng không biết nấu cơm, nhưng vì em mà anh có thể học xuống bếp như thế nào. Trước đây anh không biết làm bánh, nhưng bây giờ anh cũng thành công rồi.”
“Tuy rằng anh bất cẩn làm rơi bánh, nhưng anh thực sự biết làm mà. Tô Thu Quỳnh, anh biết làm bánh rồi, đây là chiếc bánh sinh nhật anh tự tay làm cho em.”
“Tô Thu Quỳnh, anh sẵn sàng học thật, vì em, anh sẵn sàng học mọi thứ, đừng vội vàng từ chối anh, có được không?”
Nhìn bánh kem Chiến Mục Hàng đẩy vào lòng cô, Tô Thu Quỳnh không khỏi sững sờ. Cô không ngờ Chiến Mục Hàng thực sự sẽ tự tay làm một chiếc bánh cho cô.
Mục Hàng, thật hy vọng anh có thể tự tay làm một chiếc bánh sinh nhật cho em.
Như vậy, chắc chắn em sẽ hạnh phúc chết mất.
Những lời nói kia như đang vang lên bên tai, cô cố gắng không nhớ lại nữa. Cô cũng tưởng rằng Chiến Mục Hàng chưa bao giờ nhớ, nhưng không ngờ rằng Chiến Mục Hàng lại nhớ lời cô nói.
Dù sao cũng từng yêu sâu đậm như vậy, nói là không xúc động một chút nào thì chắc chắn là giả.
Nhưng cái gọi là xúc động này không đáng nhắc tới so với những đau khổ mà anh ta đã gây ra cho cô.
Giữa bọn họ không chỉ cách núi biển nghìn trùng, còn thêm cả mấy mạng người. Tình yêu có sâu sắc hơn đi nữa, cũng đã bị mài mòn từ lâu rồi.
Tô Thu Quỳnh không đáp lại ngay, cô cúi đầu xuống, hơi thất thần nhìn bánh trong lòng, để nhìn trông bắt mắt nên bên trên bánh còn được che bởi một lớp kính đặc biệt.
Chất của lớp kính vô cùng tốt, cho dù là rơi xuống đất cũng không bị vỡ, nhưng chiếc bánh kem bên trong lớp kính đã rơi tới không nỡ nhìn từ lâu.
Hoa trang trí bên trên đã mơ hồ đến mức không nhìn ra dáng vẻ ban đầu, chữ trên bánh kem lại càng không nhận ra được gì, nhìn kĩ lại chỉ loáng thoáng thấy được giữa bánh kem dường như được vẽ một hình trái tim tinh tế bằng kem màu đỏ.
Nhưng đáng tiếc, rơi như vậy, trái tim kia đã nát tan rồi.
Khẽ sờ bánh kem trong tay, Tô Thu Quỳnh không kìm được nghĩ, nếu như trước khi cô ngồi tù, Chiến Mục Hàng tự tay làm một chiếc bánh sinh nhật cho cô, cho dù anh ta có muốn mạng của cô, cô chắc chắn sẽ cho anh ta không chút do dự.
Đáng tiếc là cô đã đi ra từ luyện ngục rồi, trái tim này của cô, không còn mềm mại như vậy nữa.
Thấy Tô Thu Quỳnh ngây ngốc nhìn chằm chằm bánh kem trong lòng, cõi lòng Chiến Mục Hàng lập tức dâng lên hy vọng vô hạn.
Anh ta biết mà, Tô Thu Quỳnh không thể không yêu anh ta một chút nào nữa được!
Có một thứ tình yêu đã trở thành chấp niệm cả đời, bọn họ xác định phải sống chết quấn lấy nhau! Người khác không ai chen chân vào được!
Chiến Mục Hàng tiến lên một bước, anh ta khẽ ôm Tô Thu Quỳnh vào lòng: “Tô Thu Quỳnh, sau này, hàng năm em đón sinh nhật, anh đều sẽ tự tay làm bánh kem cho em, có được không?”