Tấm ảnh này là ảnh thân mật giữa anh và Bùi An Na.
Anh trượt tay trên màn hình điện thoại, thấy một số lạ gửi mấy tin nhắn đến.
Anh biết số này là điện thoại của Bùi An Na.
“Anh Lâm, tối nay em ở chung cư Cẩm Trình chờ anh nhé! Nếu anh không tới tìm em, em sẽ gửi tất cả những bức ảnh thân mật của chúng ta vào điện thoại của Tô Thu Quỳnh!”
“Anh Lâm, đừng có nghi ngờ em! Em nói gửi ảnh thì nhất định sẽ làm được!”
Lâm Tiêu thấy Bùi An Na liên tiếp gửi đến rất nhiều tấm ảnh thân mật, tức đến mức muốn quăng điện thoại đi.
Anh từng cảm thấy chẳng sao cả về quãng thời gian lang bạt nơi bụi hoa sau khi bị Tô Thu Quỳnh làm lơ. Nhưng kể từ khi ở bên cạnh cô, mỗi lần nhớ lại, anh hiểu đó là lịch sử đen tối không thể rửa sạch của mình.
Anh đã không còn nhớ rõ mặt đám phụ nữ từng dây dưa với mình. Cảm giác họ mang đến cho anh cũng không hề đọng lại một chút dấu vết nào trong trái tim anh.
Thậm chí, khi làm đến bước cuối cùng với những người phụ nữ kia, cũng không khiến anh run rẩy bằng một cái ôm của Tô Thu Quỳnh.
Anh không thích mấy chuyện quá khứ kia.
Quãng thời gian đó, anh ép mình quên đi quá khứ với Tô Thu Quỳnh.
Nhưng bất kể anh chán ghét quãng thời gian đã qua đó cỡ nào, chán ghét bản thân buông thả phóng túng ra sao, anh cũng không cách nào xóa bỏ sự thật về quá khứ phong lưu kia của mình.
Anh thật sự muốn tái sinh để thay đổi lại, như vậy anh sẽ không có đống lịch sử đen tối này nữa.
Trong giới bọn họ, thật ra đàn ông phong lưu cũng chẳng có gì to tát hết, nhưng vì trong lòng có tình cảm chân thành, cho nên những sự tích phong lưu mà người đàn ông từng lấy làm kiêu ngạo mới trở thành lịch sử đen tối không thể xoá nhoà.
Lâm Tiêu sợ, anh chưa bao giờ sợ hãi như vậy.
Dù bị người khác dí súng vào huyệt thái dương, anh cũng chưa từng sợ hãi như thế.
Tô Thu Quỳnh chỉ mới nghe người ta kể, hoặc có lẽ không để ý tới những lịch sử đen tối kia của anh.
Nhưng tấm ảnh mang lại cho người khác cảm giác quá trực quan, sự đả kích quá lớn, anh sợ Tô Thu Quỳnh sẽ chê bai và chán ghét anh.
Bây giờ cô đang có hảo cảm với anh, còn chưa rõ rốt cuộc là rung động hay chỉ là cảm động vì anh dũng cảm quên mình cứu cô. Nếu anh bắt đầu khiến cô chán ghét thì sẽ càng khó tiếp cận cô hơn.
Mà điều anh sợ nhất chính là mất đi cô.
Tô Thu Quỳnh cảm nhận được vẻ khác thường của Lâm Tiêu, cô vội quan tâm hỏi han: “Lâm Tiêu, anh sao vậy? Có phải vết thương lại đau rồi không?”
Tô Thu Quỳnh đứng dậy, vươn tay kiểm tra vết thương của Lâm Tiêu.
Vết thương của anh đã gần khỏi hẳn, tất nhiên anh sẽ không để Tô Thu Quỳnh kiểm tra chỗ vết thương của mình. Anh cứng ngắc bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, mất tự nhiên nói dối Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, lúc nãy anh không cẩn thận động đến vết thương rồi, đau quá.”
Lúc trước Lâm Tiêu cũng từng nói dối, trong chốn danh lợi thật ảo lẫn lộn này, làm gì có ai không nói dối chứ!
Trước giờ Lâm Tiêu nói dối với người khác đều không thay đổi nét mặt. Nhưng khi anh nói dối Tô Thu Quỳnh, còn chột dạ hơn cả học sinh tiểu học phạm lỗi.
Cũng may, Tô Thu Quỳnh không nghi ngờ anh. Cô nhìn anh rồi phì cười, khuôn mặt vốn luôn lãnh đạm lạnh lùng kia, trong nháy mắt đẹp đến mức như hoa quỳnh nở rộ: “Ai bảo anh nóng vội thế làm gì! Lâm Tiêu, anh dưỡng thương cho tử tế đi!”
Nghe Tô Thu Quỳnh nói xong, Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lập tức càng cảm thấy áy náy hơn.
Anh đã nói dối cô gái mà mình yêu nhất, cũng dối gạt tín ngưỡng duy nhất trong lòng mình.
Hơn nữa, anh không thể để Bùi An Na gửi những bức ảnh thân mật này cho Tô Thu Quỳnh, cho nên tối nay anh vẫn phải tiếp tục nói dối.
Lâm Tiêu ôm Tô Thu Quỳnh, đặt lên một nụ hôn yêu thương lên môi cô, sau đó vươn tay trượt tắt điện thoại: “Thu Quỳnh, đột nhiên công ty có chút chuyện, cần anh qua đó xử lý. Thu Quỳnh, em nghỉ ngơi sớm đi, anh xử lý xong sẽ lập tức trở lại.”
“Vâng.” Tô Thu Quỳnh khẽ đáp lại, dưới ánh đèn, gương mặt nhỏ nhắn của cô dịu dàng trong trẻo, thuần khiết vô cùng, ánh mắt của Lâm Tiêu tối sầm xuống. Anh càng cảm thấy hành vi nói dối của mình vô sỉ và dơ bẩn biết bao.
Anh biết sự không tin tưởng của Chiến Mục Hàng dành cho Tô Thu Quỳnh mang đến quá nhiều đau thương cho cô, cô biết việc không tin tưởng sẽ khiến đối phương đau lòng đến mức nào. Cho nên sau khi ở chung với anh, cô tin tưởng anh vô điều kiện, còn anh cuối cùng lại phụ sự tín nhiệm của Tô Thu Quỳnh.
Lâm Tiêu chưa rời đi ngay lập tức, anh bế Tô Thu Quỳnh vào phòng ngủ, rót một ly nước ấm cho cô theo thói quen rồi mới rời khỏi căn chung cư nhỏ.
Gió đêm đầu hạ cũng mang theo chút oi bức, nhưng trong lòng Lâm Tiêu lại như thể đóng băng.
Bùi An Na đã gửi cho anh số nhà cụ thể của cô ta, Lâm Tiêu liếc nhìn điện thoại rồi lao thẳng đến chung cư nhỏ của cô ta.
Lần trước ở phim trường, Kiều Hạ làm Bùi An Na bị bẽ mặt trước đám đông, khiến cô ta trở thành trò cười trong giới.
Sau này, vì cô ta xúi giục vị đạo diễn nào đó ức hiếp Tô Thu Quỳnh nên còn bị nhà họ Lâm phong sát. Bây giờ, cô ta muốn tiếp tục nhận việc cũng khó khăn muôn trùng.
Bùi An Na cũng là một cô gái kiêu căng ngạo mạn. Lúc cô ta hot nhất, cũng có rất nhiều người theo đuổi và tung hô, như ánh trăng có ngàn vì tinh tú vây quanh, sao cô ta có thể chịu được sự chênh lệch này chứ?
Mọi tai vạ của cô ta đều do Tô Thu Quỳnh mà ra, tất nhiên cô ta phải giành lại tất cả mọi thứ của cô!
Cô ta biết Lâm Tiêu thích Tô Thu Quỳnh cỡ nào, anh càng thích cô thì anh sẽ càng dễ bị cô ta lợi dụng!
Bùi An Na không những muốn cướp lấy người đàn ông mà Tô Thu Quỳnh yêu thương, mà còn muốn trở lại vị trí chị đại trong giới ca nhạc.
Bùi An Na cho rằng cách giao lưu tình cảm tốt nhất giữa đàn ông và phụ nữ chính là lên giường làm chuyện ấy.
Cho nên tối nay, cô ta nhất định phải ôn lại chuyện cũ, tình cũ lại cháy với Lâm Tiêu.
Vì chắc chắn anh sẽ tới nên cô ta cố tình trang điểm chải chuốt, muốn “lên ngôi” trở lại.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Bùi An Na tươi cười đắc chí, yểu điệu đi ra mở cửa cho Lâm Tiêu.
Vừa trông thấy anh đứng ngoài cửa, Bùi An Na đã nhào vào lòng anh với dáng vẻ quyến rũ, lẳng lơ: “Anh Lâm, anh tới rồi à!”
Giọng Bùi An Na vốn đã õng ẹo, giờ cô ta lại cố tình làm nũng nữa, Lâm Tiêu nghe thấy giọng này mà nổi da gà khắp người.
Cô ta nghĩ mình chủ động ôm lấy, chắc chắn Lâm Tiêu sẽ không từ chối. Dù gì mấy năm trước, anh cũng chưa từng từ chối bất cứ người phụ nữ nào đến với mình.
Ai ngờ cô ta còn chưa dán lên người Lâm Tiêu, anh đã hất cô ta ngã sõng soài dưới đất chẳng hề thương tiếc.
Sức của Lâm Tiêu vốn đã rất lớn, cộng thêm anh đang nổi giận, Bùi An Na ngã mạnh xuống đất, còn bị phần gót của đôi cao gót xém chút làm trẹo chân, đau đến mức nghi ngờ cuộc đời.
“Anh Lâm, sao anh có thể đối xử thô lỗ với em như thế chứ! Một đêm vợ chồng tình nghĩa dài lâu. Dù sao em cũng là người phụ nữ của anh mà!”
“Người phụ nữ của tôi?”
Lâm Tiêu cười mỉa, trên gương mặt điển trai kiêu ngạo bất cần toát lên vẻ tuyệt tình đáng sợ: “Bùi An Na, cô không xứng làm người phụ nữ của tôi đâu! Người mà cả đời Lâm Tiêu tôi cần chỉ có Tô Thu Quỳnh thôi!”
Bùi An Na sợ Lâm Tiêu, nhưng anh hoàn toàn không nể mặt cô ta làm cô ta cũng hận.
Cô ta âm thầm cắn răng, định đập nồi dìm thuyền.
“Anh Lâm, anh nhất định phải để em làm người phụ nữ của anh! Không chỉ như vậy, anh còn phải nâng đỡ em trở nên nổi tiếng!”
Bùi An Na dừng lại giây lát rồi gằn từng câu từng chữ nói: “Nếu không, bây giờ em sẽ gửi tất cả những bức ảnh thân mật của chúng ta đến điện thoại của Tô Thu Quỳnh!”