Cắt đứt?
Thế nào gọi là cắt đứt?
Sống chết gả cưới đều không liên quan sao?
Hốc mắt Nhan Nhã Tịnh chua xót, ngực đau đến mức không thở nổi. Cô dồn sức ấn chặt trái tim, đau đến mức gần như hít thở không thông.
Thấy Lưu Thiên Hàn quyết tuyệt rời đi như thế, Nhan Nhã Tịnh không còn bận tâm tới lồng ngực đang đau đớn nữa, vội vàng xông tới, ôm chặt anh từ phía sau.
“Anh hai, em không cắt đứt với anh đâu. Anh đã cầu hôn em rồi, em cũng đồng ý rồi. Giờ em chính là người phụ nữ của anh, anh phải chịu trách nhiệm với em!”
Nhan Nhã Tịnh rất không thích mang loại quan hệ này ra để đe dọa, áp bức đàn ông. Cô cũng không muốn buộc Lưu Thiên Hàn phải chịu trách nhiệm với mình.
Nhưng bây giờ ngoại trừ dùng tầng quan hệ này níu giữ Lưu Thiên Hàn, cô thật sự không biết làm thế nào mới có thể giữ anh lại.
Thấy Lưu Thiên Hàn khinh thường hừ lạnh một tiếng, Nhan Nhã Tịnh biết, dù có một tầng quan hệ này thì anh cũng không định tiếp tục dừng lại vì cô.
Cô cắn môi, quyết định vứt bỏ mặt mũi đến cùng.
Từ trước đến nay Nhan Nhã Tịnh đều rất tự trọng, nhưng vì giữ anh lại mà không cần mặt mũi một lần thì đã sao!
“Anh hai, tối nay chúng ta không dùng biện pháp an toàn.”
Nói câu này ra thật sự rất thẹn thùng, Nhan Nhã Tịnh càng nói càng đỏ mặt, suýt nữa không nói được cho hết câu. Nhưng cảm giác sợ hãi khi sắp đánh mất anh vẫn áp đảo hết thảy, cô cắn răng quyết tâm, nói tiếp: “Rất có thể em đã mang thai con của anh trong bụng.”
“Ha ha!”
Lưu Thiên Hàn gỡ bàn tay Nhan Nhã Tịnh bám bên thắt lưng mình ra từng chút một. Tay anh rất nóng, nhưng chạm vào tay Nhan Nhã Tịnh chỉ khiến cô thấy lạnh đến xương.
“Nhan Nhã Tịnh, cô là bác sĩ, chắc sẽ không quên cả kỳ an toàn của mình đấy chứ?”
Nghe Lưu Thiên Hàn nói vậy, gương mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn ảm đạm, không tìm được chút màu máu nào.
Đúng vậy, cô đang trong kỳ an toàn!
Vừa rồi cô hoảng đến mụ đầu, lại đi dùng cái cớ sứt sẹo như thế để níu giữ Lưu Thiên Hàn.
Nhưng nếu đã ngu một lần thì dứt khoát ngu đến cùng đi.
Nhan Nhã Tịnh cắn răng nói tiếp: “Anh hai, kỳ an toàn cũng không phải xác suất trăm phần trăm không mang thai. Tuy em đang trong kỳ an toàn cũng có khả năng mang thai. Thế nên anh hai, anh đừng mong cắt đứt với em lúc này!”
“Ha!”
Lưu Thiên Hàn không đặt lời của Nhan Nhã Tịnh trong lòng chút nào, chỉ lạnh lùng cau mày, khí thế trên người càng thêm âm u: “Nhan Nhã Tịnh, cô đang uy hiếp tôi? Đáng tiếc, Lưu Gia Thành này không sợ nhất là bị người uy hiếp!”
“Nhan Nhã Tịnh, tiết kiệm chút sức lực đi, Lưu Gia Thành này không lọt cái hố đấy của cô đâu!”
Nói xong, Lưu Thiên Hàn cũng không lưu luyến nữa, đẩy phăng Nhan Nhã Tịnh ra, tiếp tục đi về phía trước.
“Anh hai, anh làm thế là vô trách nhiệm!” Nhan Nhã Tịnh tiếp tục gào với anh: “Nếu em mang thai, anh chính là kẻ bỏ vợ bỏ con!”
Bỏ vợ bỏ con?
Lưu Thiên Hàn càng thêm trào phúng. Cô chưa bao giờ thật lòng muốn gả cho Lưu Gia Thành anh, anh bỏ vợ bỏ con kiểu gì!
Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ muốn tiếp tục đuổi theo giữ Lưu Thiên Hàn lại, nhưng hiện giờ cô đang ăn mặc hớ hênh, thật sự không thích hợp ra ngoài, chỉ có thể về phòng thay quần áo trước.
Sau khi thay quần áo, Nhan Nhã Tịnh muốn đi thẳng khỏi biệt thự luôn, nhưng nghĩ kỹ lại thì vẫn gọi cho Lưu Thiên Hàn trước.
Điện thoại thông, nhưng chỉ lát sau đã bị Lưu Thiên Hàn ngắt máy.
Lúc cô lại gọi tới vẫn không ai nhận máy cả, Nhan Nhã Tịnh cười chua xót, có phải cô nên cảm thấy may vì lần này anh Lưu không chặn số của cô không?
Gọi điện thoại thì Lưu Thiên Hàn không nhận, Nhan Nhã Tịnh lại bắt đầu gửi tin nhắn cho anh.
“Anh hai đừng giận nữa được không? Chúng ta tìm thời gian bình tĩnh nói chuyện.”
Nhan Nhã Tịnh cho rằng Lưu Thiên Hàn sẽ không đáp trả, ai ngờ vài giây sau, điện thoại đã vang lên.
Thấy Lưu Thiên Hàn đáp lại tin của mình, cô nhất thời mừng rỡ như điên.
Nhưng khi Nhan Nhã Tịnh thấy rõ nội dung anh đáp trả, tim cô lại từng tấc rơi vào địa ngục.
“Nhan Nhã Tịnh, tôi không cảm thấy một đôi người yêu chia tay rồi còn có gì để nói với nhau.”
“Nhan Nhã Tịnh, đừng tự rước lấy nhục nữa!”
Chia tay?
Tự rước lấy nhục!
Tay Nhan Nhã Tịnh run lên, gần như muốn ném văng di động ra ngoài.
Sao bọn họ lại chia tay rồi?
Đúng vậy, chặt đứt có nghĩa là muốn chia tay, không phải vừa rồi cô nghe không hiểu, chẳng qua không muốn hiểu thôi.
Lần trước anh Lưu chia tay với cô, Nhan Nhã Tịnh từ tiềm thức cảm thấy bọn họ có thể hợp lại. Nhưng lần này, cô hiểu rõ lòng anh đã cứng rắn như sắt, cô không thể hòa tan.
Nhan Nhã Tịnh suy sụp ngồi bệt dưới đất, trong nháy mắt như mất hết toàn bộ sức lực, đờ đẫn như hồn ma, hốt hoảng cầm di động rơi dưới đất lên, không ngừng xem tin nhắn Lưu Thiên Hàn gửi tới.
Nhưng không cần biết cô xem bao nhiêu lần, hai tin nhắn anh gửi cô đều không sinh ra hoa, vẫn là lời nói khiến cô xót xa vô cùng kia.
Chia tay.
Không chịu chia tay chính là tự rước lấy nhục, nhưng cô chính là muốn tự rước lấy nhục đấy!
Biết làm sao bây giờ, cô thích anh như thế, biết rõ tiếp tục quấn quít sẽ bị đâm cho đầu rơi máu chảy, nhưng cô vẫn không thể buông tay.
Nhan Nhã Tịnh nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy, dồn sức siết chặt di động, cuối cùng vẫn quyết định cố gắng đấu tranh thêm.
“Anh hai, em sẽ không chia tay với anh đâu! Em nói rồi, muốn em chia tay với anh thì trừ khi em chết!”
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy lúc bị chia tay mà lại đi đòi chết đòi sống thì rất nhục. Nhưng lúc này nó là biện pháp duy nhất để cô có thể buộc Lưu Thiên Hàn đừng chia tay với mình.
“Nhan Nhã Tịnh, cô chết hay sống thì liên quan gì đến tôi!”
Nhan Nhã Tịnh chờ mãi, cũng chỉ chờ được câu trả lời lạnh như băng của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh nhìn đi nhìn lại câu ‘liên quan gì đến tôi’, cuối cùng đau lòng đến nỗi cất tiếng cười phá lên.
Đúng vậy, cô sống hay chết thì liên quan gì đến anh đâu. Cô cũng không tin, cô tìm người khác mà anh cũng không màng!
Dù là trước hay sau khi mất trí nhớ, anh Lưu vẫn là bình dấm chua siêu cấp lớn. Lần trước bọn họ hợp lại cũng vì anh ghen, không nhịn được mà quay lại tìm cô.
Nhan Nhã Tịnh suy tư một lát, lại cân nhắc gửi cho anh một tin nhắn.
“Anh hai, nếu anh nhất định chia tay với em, em sẽ đi tìm người đàn ông khác! Em phải cắm sừng cho anh thành nhím luôn. Em không đùa với anh đâu!”
Nghĩ một lát, Nhan Nhã Tịnh lại thêm một câu: “Nếu anh muốn trở thành người đàn ông nhiều sừng nhất Vân Hải thì cứ việc chia tay với em!”
Nhan Nhã Tịnh không nhận được tin nhắn trả lời của Lưu Thiên Hàn ngay, nhìn màn hình di động tối dần, trong lòng lại nảy lên một tia hi vọng hèn mọn.
Cô hèn mọn chờ đợi anh Lưu tức nổ phổi, uy hiếp cô không được ở cùng người đàn ông khác.
Nhưng cô vẫn xem nhẹ sự quyết tuyệt của người đàn ông đề nghị chia tay rồi. Cuối cùng cô đợi được lời nhắn lại của Lưu Thiên Hàn.
Anh nói: “Cô cố lên.”
Cô cố lên?
Nhan Nhã Tịnh tức giận đến rút gân, ngay sau đó là đau xót không thể hòa tan. Anh Lưu cô yêu nhất cổ vũ cô ở bên người đàn ông khác!
Anh thật sự không cần cô nữa rồi!
Chợt có tiếng gõ cửa vang lên, đôi mắt cô quạnh của Nhan Nhã Tịnh lại bốc cháy lên hi vọng vô hạn.
Chắc chắn là anh Lưu quay lại!