Lời này của Chu Tịnh thật sự là rất khó nghe, nhưng bị chó cắn chẳng lẽ quay lại cắn nó à?
Nhan Nhã Tịnh không định cắn lại, cô lạnh nhạt liếc Chu Tịnh và Cung Tư Mỹ một cái rồi quay người đi ra khỏi cửa hàng.
Lưu Thiên Hàn có lẽ sắp gọi điện xong và qua đây rồi, cô không muốn để anh nhìn thấy mình và Chu Tịnh xảy ra tranh cãi.
Chu Tịnh lại không muốn thả Nhan Nhã Tịnh đi dễ dàng như vậy, cô ta tóm lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh: "Đồ góa phụ, chạy cái gì! Vội vậy sao, vội đi câu dẫn đàn ông chứ gì! "
"Chu Tịnh, buông tay ra! " Nhan Nhã Tịnh thật sự cảm thấy Chu Tịnh đầu óc có vấn đề, tay cô dùng lực, không khách khí gì mà giật ra khỏi tay Chu Tịnh.
Chu Tịnh không ngờ đến Nhan Nhã Tịnh khỏe như vậy, bị cô giật mà loạng choạng, nếu không phải Cung Tư Mỹ đỡ thì cô ta sớm ngã lăn ra đất rồi.
Thiên kim tiểu thư như Chu Tịnh chưa bao giờ chịu thiệt như vậy, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt ý vị không rõ của nhân viên trong của hàng, cô ta tức đến nỗi đỏ cả mắt.
Cô ta gạt tay Cung Tư Mỹ ra, bước nhanh đến trước mặt Nhan Nhã Tịnh: "Đồ góa phụ, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đúng không?! Đừng tưởng tôi không biết cô câu dẫn anh Thảm thế nào! "
"Cái đồ quả phụ không thằng đàn ông nào thèm như cô, co nghĩ anh Thẩm sẽ thích cô? "
"Ha! "
"Tiểu Tịnh, đừng nói nữa, đây là nơi công cộng đó, cậu như vậy sẽ khiên Nhan Nhã Tịnh xấu mặt. " Cung Tư Mỹ bày ra dáng điệu bộ dáng của người hòa giải, nhẹ giọng khuyên ngăn Chu Tịnh.
"Xấu mặt? tớ chính là muốn làm cho cô ta xấu mặt! "
Cung Tư Mỹ nói vậy, Chu Tịnh lại càng tức hơn, cô ta trực tiếp tóm lấy váy của Nhan Nhã Tịnh, như kiểu Nhan Nhã Tịnh còn dám chạy thì sẽ trực tiếp xé nát váy của cô, khiến Nhan Nhã Tịnh mất mặt giữa bàn dân thiên hạ.
Nếu như Nhan Nhã Tịnh lộ hàng giữa bao nhiêu người như vậy, mọi người sẽ chỉ cảm thấy Nhan Nhã Tịnh không biết xấu hổ, mà không quan tâm đến ai là người xé váy của cô ta.
Chu Tịnh tính kế rất hay, cô ta muốn dẫm đạp lên tự tôn của Nhan Nhã Tịnh để vớt vát lại chút mặt mũi của mình khi bị Nhan Nhã Tịnh làm mất trong hôm hội ái hữu.
Nghĩ đến buổi tối hôm đó sau khi Thẩm Quyển đưa Nhan Nhã Tịnh rời đi, mọi người trỉ trỏ mình ra sao, Chu Tịnh chỉ muốn băm Nhan Nhã Tịnh thành trăm mảnh.
Cô nghiến răng ken két nói: "Đồ góa phụ, nói đi, cô dùng thủ đoạn không sạch sẽ gì với anh Thẩm? "
Nhân viên trong cửa hàng tò mò ngó đầu ra, giọng Chu Tịnh lại càng to thêm: "Đừng ki bo như vậy chứ, chia sẻ tý kinh nghiệm đi, chúng tôi còn học hỏi xem làm sao để bò vào cửa nhà giàu! "
Nói xong, Chu Tịnh liền lớn tiếng cười một cách khoa trương.
Tiếng cười của Chu Tịnh khiến nhân viên xung quanh cũng không nhịn được mà cười.
Cung Tư Mỹ thấy Nhan Nhã Tịnh bị chế giễu như vậy cũng rất muốn cười, nhưng cô ta bị cái vỏ thục nữ bọc quá chặt, cuối cùng cũng không có cười cừơi điên cuồng như người khác.
Cô ta tiếp tục vai diễn của mình: "Tiểu Tịnh, thôi đi, đừng quậy nữa, Nhan Nhã Tịnh dù sao cũng là con dâu nhà họ Lưu chúng ta, tớ không muốn cô ta quá khó coi. "
"Con dâu nhà họ Lưu? " Câu này của Chu Tịnh gần như là banh họng ra mà hét: "Đồ góa phụ lúc nào thì được tính là con dâu nhà họ Lưu? Còn ai mà chẳng biết cô ta đã bị Lưu phu nhân trục xuất khỏi nhà họ Lưu rồi? "
Chu Tịnh chuyển đề tài, cười lạnh nói với Nhan Nhã Tịnh: "Đồ góa phụ, đừng mơ tưởng co có thể bước chân vào nhà giàu lần nữa! Tôi nói cho cô biết, của nhà giàu không dễ vào như vậy đâu! Loại hồ ly tinh như cô, cả thành phố này đều biết, nhà họ Thẩm để cô bước vào của mới lạ đó! "
"Cái loại hồ ly tinh không ra gì như cô, thằng đàn ông nào cặp với cô, cùng lắm là chơi bời thôi, cô còn tưởng có người nào dám quang minh chính đại thích cô sao?! "
"Đồ góa phụ, tôi khuyên cô đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa! Cái loại hồ ly tinh như cô cùng lắm là có người dừng tiền mua để làm tình nhân thôi! "
"Đồ góa phụ, làm tình nhân của anh Thẩm mùi vị ra sao? Tôi khuyên cô, làm tình nhân thì cũng vừa phải thôi, đợi anh Thẩm có vị hôn thê rồi, thì cô chính là tiểu tam đó! "
"Tiểu Tịnh, đừng nói nữa! " Cung Tư Mỹ làm bộ muốn bịt mồm Chu Tịnh, nhưng bị Chu Tịnh một phát gạt tay ra: "Tiểu Mỹ, để tớ nói hết! "
Chu Tịnh nhìn Cung Tư Mỹ, lại nhìn Nhan Nhã Tịnh: "Tiểu Mỹ, cậu nói xem, đều là con dâu nhà họ Lưu, sao cậu và cô tác khác nhau ghê vậy? "
"Anh hai nhà họ Lưu tốt với cậu như vậy, cậu chính là bảo bối nhà họ Lưu, nhưng đồ góa phụ thì lại bị đuổi ra khỏi nhà họ Lưu, chả là cái thá gì cả! "
"Hihi, tớ biết sao tại sao đồ góa phụ lại đáng ghét vậy rồi! Tại vì đồ góa phụ không biết xấu hổ đó! Năm đó anh Lưu chết thảm, ai biết có phải là do đồ góa phụ này vì chạy theo tình nhân mà giết anh Lưu hay không! "
"Chu Tịnh, cô bị điên à! " Chu Tịnh nói đến đây thật sự là làm mới tam quan của Nhan Nhã Tịnh, trên đời này luôn có người có thế mở mắt nói dối!
Con mắt nào của Chu Tịnh nhìn thấy cô giết Lưu Thiên Hàn vậy?
Sự việc không có chứng cứ, Chu Tịnh phải không biết xấu hổ ra sao mới có thể nói một cách hùng hồn như vậy!
"Aiya, đồ góa phụ thẹn quá hóa giận rồi! " Chu Tịnh vẫn cứ cười rạng rỡ như vậy, bị tôi nói trúng tim đen không nhịn được nữa chứ gì? "
Nhan Nhã Tịnh cũng không tức giận, nụ cười trên mặt còn tươi hơn cả Chu Tịnh: "Quả thực có chút không nhịn được nữa! Nhìn thấy đồ não ngắn chạy loạn khắp nơi dọa người, có chút khong nhịn nổi! "
"Đồ góa phụ kia, cô nói ai não ngắn! " Chu Tịnh có thể mắng người khác nhưng lại không chấp nhận được người khác mắng mình, cô ta đen mặt hét lên với Nhan Nhã Tịnh: "Đồ góa phụ, cô mới não ngắn, cả nhà cô não ngắn! "
"Cô yên tâm đi, cả nhà tôi không ai não ngắn như cô đâu. " Nhan Nhã Tịnh lạnh lùng nói.
Chu Tịnh bị Nhan Nhã Tịnh làm cho tức đến hai mắt nhỏ máu, cô ta vừa định mắng trả thì nhìn thấy Lưu Thiên Hàn cả người lạnh lùng bước vào đây.
Chu Tịnh liền kích động vẫy tay với Lưu Thiên Hàn: "Cậu hai Lưu, ở đây, Tiểu Mỹ ở bên này! Tiểu Mỹ mua cho anh nhiều đồ lắm đó! "
Nhìn thấy Lưu Thiên Hàn, Cung Tiểu Mỹ giật mình, nhưng nghĩ lại ở đây là nơi công cộng, Lưu Thiên Hàn không thể nào ở trước mặt mọi người mà thân thiết với Nhan Nhã Tịnh, cô ta lại càng thấy tự tin hơn.
Cung Tiểu Mỹ cầm một bộ quần áo, ngoan ngoãn đi về hướng của Lưu Thiên Hàn: "Anh Gia Thành, em có mua cho anh mấy bộ đồ, anh xem có thích không. "
"Tiểu Mỹ, cậu với cậu hai Lưu sến quá đi! Còn thích hay không nữ chứ! Đồ mà cậu mua anh Lưu sao có thể không thích được chứ! "
Chu Tịnh đắc ý liếc Nhan Nhã Tịnh một cái, nói tiếp: "Tiểu Mỹ cậu hạnh phúc quá đi! Mua bộ đồ mà cậu hai Lưu cũng đến cùng cậu, không giống đồ góa phụ nào đó, cả ngày chỉ biết dán lấy đàn ông, người ta lại chẳng thèm liếc mắt một cái, đúng là đồ không biết xấu hổ! "
"Cô nói ai không biết xấu hổ? " Trong không trung vang lên giọng nam vừa nhẹ vừa lạnh, giọng nói hay như vậy lại không có chút hơi thở của người sống.