Tô Thu Quỳnh không biết Chiến Mục Hàng lại muốn nổi cơn điên gì, cô vô thức muốn gọi điện thoại cho Lâm Tiêu.
Nhưng lúc nắm được điện thoại, cô lại đổi ý.
Lần này vốn Lâm Tiêu đã bị thương rất nặng, hai ngày trước anh ấy lại bị nứt vết thương, bây giờ khó khăn lắm anh ấy mới tốt lên được một chút, chẳng may anh ấy nóng vội lên, lại làm nứt vứt thương thì phiền phức rồi!
Trong khoảnh khắc thất thần đó, Tô Thu Quỳnh đã bị Chiến Mục Hàng cưỡng ép nhét vào trong xe, để đề phòng cô nhảy xuống từ trên xe, Chiến Mục Hàng còn khoá an toàn từ bên ngoài.
Vốn dĩ Tô Thu Quỳnh cũng chẳng có ý định nhảy từ trên xe xuống, bây giờ cô rất tiếc mạng.
Cô biết Lâm Tiêu có bao nhiêu thích cô, nếu cô có mệnh hệ gì, người đau khổ nhất là Lâm Tiêu, cô không nỡ khiến Lâm Tiêu đau khổ như vậy, nên cô sẽ sống cho tốt, bạc đầu giai lão với Lâm Tiêu.
Trong một chốc một lát Tô Thu Quỳnh không thể qua Tầm Viên được rồi, cô ấy chỉ có thể gửi cho Nhan Nhã Tịnh một tin nhắn, nói ngày khác cô ấy sẽ qua thăm Lê Mặc sau.
Nghĩ tới tối nay không cách nào gặp được Lê Mặc đã chia cách nhiều năm, Tô Thu Quỳnh càng thêm ghét Chiến Mục Hàng, hết lần này đến lần khác kiếm chuyện với cô, còn ảnh hưởng đến cô và bạn bè tụ hội, sao trần đời này lại có người đáng ghét đến vậy cơ chứ!
Chiến Mục Hàng đưa Tô Thu Quỳnh đến một căn biệt thự ở vùng ngoại ô của anh ta, thực ra, lúc bước vào ngôi biệt thự này, trong lòng Tô Thu Quỳnh cũng có chút sợ hãi.
Tính cách của Chiến Mục Hàng, quá mức vui giận thất thường, cô sợ anh ta trong lòng vặn vẹo mà giam cầm cô, hoặc là dùng sức mạnh với cô như trước kia.
Cho nên, Tô Thu Quỳnh vừa xuống xe, liền tính thử chạy ra khỏi căn biệt thự này.
Chiến Mục Hàng nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay Tô Thu Quỳnh, lần này, động tác của anh ta rõ ràng nhẹ nhàng dịu dàng hơn rất nhiều, ngay cả giọng nói của anh ta, cũng nhuốm lên một tia dịu dàng bất đắc dĩ.
"Tô Thu Quỳnh, em yên tâm, anh sẽ không cưỡng bách em, càng sẽ không vây khốn em ở đây."
Cho dù Chiến Mục Hàng đã đưa ra lời hứa hẹn, trái tim treo lửng của Tô Thu Quỳnh vẫn như cũ không cách nào rơi về vị trí ban đầu được.
Cô nhìn Chiến Mục Hàng với vẻ mặt đầy cảnh giác, "Chiến Mục Hàng, anh đưa tôi đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì?!"
Tô Thu Quỳnh vừa dứt lời, Minh Quân liền đưa một người đàn ông bị thương khắp người vào.
Người đàn ông đó vừa vào cửa, liền bịch một tiếng quỳ xuống đất, "Cậu Chiến, tôi sai rồi, xin anh tha cho tôi đi! Sau này tôi không dám nữa!"
"Chiến Mục Hàng, anh có bệnh à! Tôi muốn đi về!" Tô Thu Quỳnh thật sự cảm thấy Chiến Mục Hàng bệnh đến hết thuốc chữa rồi, đêm tối thế này, Chiến Mục Hàng bắt cô tới đây, chính là để cô nhìn người đàn ông bị thương khắp người này?
Anh ta bị bệnh thần kinh sao!
"Nói! Tại sao lại nạp đạn vào súng!"
Giọng nói của Chiến Mục Hàng không hề có chút hơi ấm, lạnh lẽo giống như Diêm La đòi mạng đến từ mười tám tầng địa ngục vậy.
Nghe thấy tiếng nói của Chiến Mục Hàng, cơ thể người đàn ông nọ không nhịn được run rẩy lên, anh ngẩng mặt, cánh môi ra sức run rẩy mấy lần, mới run giọng nói, "Là… là cô An."
"Cậu Chiến, tôi sai rồi, tôi không nên nhận tiền của cô An, lén lén nạp đạn vào súng, tôi càng không nên phản bội anh! Cậu Chiến, tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi! Tôi hối hận biết vậy chẳng làm! Cậu Chiến, cầu xin anh, cầu xin anh tha cho tôi có được không?"
Chiến Mục Hàng toàn thân lạnh lẽo, tầm mắt của anh ta, từ từ thu lại từ trên người đàn ông nọ, vốn dĩ đó là một ánh mắt cực độ lạnh lùng, nhưng đến khi rơi xuống người Tô Thu Quỳnh, lại mang theo một loại dịu dàng bệnh hoạn.
"Tô Thu Quỳnh, em nghe thấy chưa? Anh không lừa em, anh thật sự không biết trong súng có đạn!"
Nghe thấy lời nói của người đàn ông nọ, nếu nói trong lòng Tô Thu Quỳnh không kinh ngạc chút nào thì chắc chắn là giả.
Cho dù hai lần vừa rồi Chiến Mục Hàng giải thích, nói anh ta cho rằng trong súng không có đạn, cô thực ra đều không tin, cô không ngờ rằng, lúc đầu anh ta thực sự cho rằng trong khẩu súng đó không có đạn.
Nhưng, vậy thì lại thế nào chứ?
Sự không tín nhiệm hết lần này đến lần khác như vậy, cắm rễ vào đáy lòng, thật khiến người tổn thương.
Trái tim của cô, đã bị tổn thương đến máu tươi đầm đìa, cô thật không muốn lại nâng trái tim mình đến trước mặt anh ta, lặp đi lặp lại nếm trải cơn đau bén nhọn đó nữa!
Giọng nói của Chiến Mục Hàng vẫn tiếp tục vang lên, một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, một khắc này, lại mềm yếu đến như thể đụng cái là vỡ.
"Tô Thu Quỳnh, trước giờ anh chưa bao giờ muốn mạng sống của em. Tô Thu Quỳnh, anh thích em, anh làm sao lại thích em đến như vậy chứ! Dù cho rằng em khiến mẹ anh bị thương nặng, anh cũng không nỡ thật sự ra tay với em!"
"Tô Thu Quỳnh, anh biết, em trách anh không tin em, trách anh hết lần này đến lần khác nghi ngờ em, nhưng hôm đó người bị thương là mẹ anh, là mẹ của anh a! Anh không cách nào duy trì được lý trí như lúc thường, anh hận em, anh hận mẹ anh vì anh mà đi tìm em, đi ép dạ cầu toàn, thế mà em lại làm bà ấy bị thương!"
"Anh càng hận là em không còn yêu anh nữa!"
"Tô Thu Quỳnh, anh sai rồi, anh tình nguyện móc trái tim ra cho em, em đừng ghét anh nữa, có được không?"
"Chiến Mục Hàng, quá muộn rồi!"
Tô Thu Quỳnh cưỡng ép bản thân khôi phục dáng vẻ tâm lạnh như sắt, cô nhìn Chiến Mục Hàng, như cười như không, "Chiến Mục Hàng, quá muộn rồi! Lúc tôi cố gắng để yêu anh, anh không trân trọng, lúc lòng tôi với anh đã chết, anh lại muốn ủ ấm trái tim tôi, chẳng còn ý nghĩa gì nữa!"
"Có những thứ, đã lạnh chính là lạnh rồi, không thể ủ ấm lại nữa! Chiến Mục Hàng, đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, tôi bây giờ, chỉ muốn yên ổn sống nốt quãng đời còn lại thôi."
Trong quãng đời còn lại, sẽ không có anh nữa, Chiến Mục Hàng!
Câu nói phía sau, Tô Thu Quỳnh không nói ra miệng, ánh mắt của cô từ từ thu lại từ trên người Chiến Mục Hàng, bình tĩnh không gợn sóng, khoé môi cong lên, hoàn mỹ không một khe hở, lại xa cách như ở tận chân trời.
Qúa muộn rồi….
Chiến Mục Hàng lẩm bẩm câu nói này hết lần này đến lần khác, tận đến khi Tô Thu Quỳnh đã rời khỏi căn phòng, anh ta cũng vẫn như cũ chưa hồi phục tinh thần.
Màn đêm, càng lúc càng đậm đặc, thời gian trôi qua chậm rãi như đã qua cả một thế kỉ, anh ta đột nhiên ngẩng mặt lên.
Đôi tròng mắt anh ta đỏ rực, như con thú bị dồn đến đường cùng, anh ta như phát rồ nói, "Không muộn!"
"Tô Thu Quỳnh, không muộn. Em lùi một bước, anh bước tới mười bước! Không cần biết em đi bao xa, anh đều phải đuổi theo mang em về! Tô Thu Quỳnh, chỉ cần Chiến Mục Hàng anh yêu em, hết thảy đều không muộn! Anh sẽ không buông tay, anh mãi mãi sẽ không buông tay!"
"Đại ca…."
Minh Quân thấy thân thể Chiến Mục Hàng lảo đảo loạng choạng, lung lay sắp ngã, anh ta vươn tay, vô thức muốn đỡ lấy Chiến Mục Hàng.
Chiến Mục Hàng lại mạnh mẽ hất tay Minh Quân ra, thân thể anh ta, từ từ đứng lên thẳng tắp, thân hình thon dài của anh ta đứng thẳng dưới ánh đèn, giống như cây tùng dẻo dai không gió mưa nào có thể bẻ gãy, đột nhiên, anh ta cất bước, đi ra khỏi căn phòng.
Lần này, Chiến Mục Hàng rời khỏi biệt thự, không phải vì đi tìm Tô Thu Quỳnh, mà là vì đi tìm An Tình tính sổ.
An Tình từng cứu mạng anh ta, nhưng An Tình hết lần này tới lần khác gây tổn thương cho Tô Thu Quỳnh thật quá trắng trợn không kiêng nể gì rồi.
Nếu không phải là Lâm Tiêu đỡ giúp cho Tô Thu Quỳnh một phát súng đó, có lẽ, Tô Thu Quỳnh đã chết trong tay anh ta rồi.
An Tình, nể tình cô từng cứu tôi một mạng, tôi sẽ không để cô chết, nhưng cô đừng hòng sống yên ổn!
An Tình đã được người nhà họ An tiêu tốn một khoản lớn tạm thời bảo lãnh ra từ trong nhà giam, cô ta hiện giờ đang sống trong căn hộ ở trung tâm thành phố.
Chiến Mục Hàng biết mật mã căn hộ của An Tình, trước khi đi anh ta không thông báo với An Tình, trực tiếp nhập mật mã tiến vào.
Cửa chính phòng ngủ khép hờ, Chiến Mục Hàng đang muốn đẩy cửa bước vào, anh ta lại nghe thấy âm thanh không hài hoà nào đấy.