Nhan Nhã Tịnh sững sờ, đũa trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Chưa lâu trước kia, Lưu Thiên Hàn từng ở trong chung cư nhỏ của cô hứa hẹn với Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, anh yêu cô, đời này không đổi.
Người, cho dù mất đi ký ức, nhưng có những chuyện cắm rễ ở sâu trong lòng, vẫn không bao giờ thay đổi được.
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ hiển nhiên cũng nhớ tới đoạn chuyện cũ đó, hai đứa đều sững sờ, vẫn là Nhan An Bảo lấy lại phản ứng trước tiên, cậu bé từng câu từng chữ nói với Lưu Thiên Hàn, "Bác Hai, bác nói lời phải giữ lời! Nếu bác dám bắt nạt Mami cháu, cháu nhất định liều mạng với bác!"
Không giống với dáng vẻ tảng băng nhỏ của Nhan An Bảo, Nhan An Mỹ trực tiếp ôm lấy Lưu Thiên Hàn, "Bác Hai, cháu liền biết, bác sẽ không đùa giỡn lưu manh với Mami cháu đâu!"
Sẽ không đùa giỡn lưu manh với Nhan Nhã Tịnh...
Lưu Thiên Hàn như có điều suy nghĩ nhìn Nhan Nhã Tịnh một cái, lời này của An Mỹ, sao nói giống như thể bọn họ chỉ có thể yêu đương kiểu Platonic thế!
Đàn ông đàn bà ở bên nhau, làm gì có chuyện không đùa giỡn lưu manh chứ!
Có câu nói nói thế nào ấy nhỉ?
Đàn ông không lưu manh, không bình thường trưởng thành, anh mới không hy vọng Nhan Nhã Tịnh cảm thấy anh không bình thường trưởng thành đâu!
Lưu Thiên Hàn không thích người khác đến quá gần anh, nhưng Nhan An Mỹ ôm anh như vậy, anh lại không thấy một chút phiền chán, trong lòng chỉ có ấm áp mềm mại nói không nên lời.
Nhịn không được cũng muốn ôm cô bé.
Nhan An Mỹ nghĩ tới gì đó, liền vội nói tiếp với Lưu Thiên Hàn, "Bác Hai, cháu nghe chú Lâm Tiêu nói, sau khi kết hôn đều phải sinh em bé đấy. Bác Hai, sau khi bác với Mami kết hôn rồi, sẽ muốn sinh em bé chứ?"
Lưu Thiên Hàn nhìn Nhan Nhã Tịnh một cái, anh đích thực muốn cùng cô sinh con, nhưng anh biết, trẻ con đều sẽ sợ sự yêu chiều giành cho mình bị người khác chia bớt đi, anh nhịn không được nghĩ, nếu An Bảo và An Mỹ không hy vọng anh có thêm con, anh có thể cân nhắc.
Ai bảo anh thích hai đứa nhóc này như vậy chứ!
Lưu Thiên Hàn đang nghĩ nên trả lời tránh đi như thế nào mới không khiến Nhan An Mỹ buồn lòng, âm thanh giòn giã của Nhan An Mỹ lại truyền vào tai anh, "Bác Hai, cháu rất thích em gái nhỏ! Cháu muốn cùng em gái nhỏ chơi búp bê Barbie! Bác Hai, bác với Mami sinh thêm cho cháu mấy em gái nhỏ có được không?"
Nhan An Bảo mặc dù trưởng thành ổn trọng hơn so với các bạn cùng tuổi, nhưng dù sao cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ hơn năm tuổi thôi.
Loại chuyện quan trọng như liên quan đến em trai nhỏ, em gái nhỏ này, cậu bé đương nhiên cũng phải tranh thủ cho bản thân một chút.
Lo sợ sau này Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh chỉ sinh em gái nhỏ cho cậu và An Mỹ, Nhan An Bảo xị mặt nói, "Bác Hai, cháu muốn có em trai nhỏ! Em gái nhỏ không biết chơi đá bóng! Bác với Mami sinh thêm cho cháu nhiều mấy em trai nhỏ để chơi đá bóng với cháu có được không?"
Mặt Nhan Nhã Tịnh đã đỏ như tôm luộc, cô nhịn không được nghĩ, một đội bóng đá có bao nhiêu người ấy nhỉ?
Nhớ ra con số đó, trong lòng Nhan Nhã Tịnh ớn lạnh một cơn, một đội bóng đá đã đủ đáng sợ rồi, lại thêm một đám bé gái chơi búp bê Barbie nữa, cho dù là heo nái cũng không sinh được như thế!
Nhan Nhã Tịnh vừa muốn nói Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đừng quậy nữa, giọng khẳng định của Lưu Thiên Hàn đã vang lên, "Được!"
Được cái quả bóng ý!
Nhan Nhã Tịnh tức đến muốn cắn người, một đội bóng đá, một đội búp bê Barbie, muốn cái mạng già của cô cô cũng không sinh ra được!
"Thật tốt quá rồi! Nhan An Mỹ kích động không nhịn được hoan hô ra tiếng, "Cháu sắp có em gái nhỏ rồi! Cháu sắp có rất nhiều rất nhiều em gái nhỏ rồi!"
Nghĩ đến dáng vẻ bản thân mình là chị đại, dẫn theo một đám em gái nhỏ oai phong tám hướng đi ở trên đường, Nhan An Mỹ hưng phấn vô cùng, "Bác Hai, Mami, hai người phải cố gắng sinh em gái nhỏ cho con đấy nhé!"
Ngừng một chút, Nhan An Mỹ nhớ được một câu thành ngữ mới học hôm qua, vội nói "Càng nhiều càng tốt nha!"
Khó có lần Nhan An Bảo không chê Nhan An Mỹ ấu trĩ, cậu nghiêm túc bổ sung nói, "Em trai nhỏ của con cũng là càng nhiều càng tốt."
Càng nhiều càng tốt...
Suy đi ngẫm lại cái từ này, Nhan Nhã Tịnh đều tức đến không muốn ăn sáng rồi.
Ai muốn làm heo nái đẻ ra hai ổ lớn nhóc tì chứ! Đội du kích siêu sinh cũng không dám chơi thế này đâu! (*Đội du kích siêu sinh: một vở hài kịch về sinh đẻ có kế hoạch. "Siêu sinh" là sinh con quá số lượng cho phép. Vở kịch nói về hai vợ chồng đã có 4 con gái, đã vỡ kế hoạch, mà vẫn tiếp tục mang thai vì muốn sinh thêm con trai, nên lẩn trốn như du kích).
Nhìn dáng vẻ Nhan Nhã Tịnh phồng mang trợn má, tức thở hồng hộc gặm bánh sandwich trước mặt, trong lòng Lưu Thiên Hàn mềm nhũn một mảnh, giọng nói của anh cũng khó có được nhiễm lên một tầng dịu dàng, "Ừ, càng nhiều càng tốt."
Vốn dĩ anh còn lo lắng Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ sẽ không muốn có em trai em gái, không ngờ lo lắng của anh lại hoá dư thừa.
Anh bây giờ, cũng có chút mong chờ những đứa con của anh và Nhan Nhã Tịnh rồi, những đứa con càng nhiều càng tốt.
Tận đến lúc Nhạc Dũng đến đón Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh ngồi lên xe công vụ của Lưu Thiên Hàn, cô vẫn chưa thoát ra khỏi cơn giận càng nhiều càng tốt.
Nhạc Dũng hôm qua đã bị khí áp thấp của Lưu Thiên Hàn ngược đãi suốt một ngày, bây giờ thấy Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh lại hoà hảo như ban đầu, anh vui đến mức muốn hát vang bài sao hoa lại đỏ thế này.
Điện thoại của Nhan Nhã Tịnh đột nhiên đổ chuông một tiếng, Nhan Nhã Tịnh vẫn đang tức khí vụ càng nhiều càng tốt, cô không rảnh để ý điện thoại của cô.
"Nhan Nhã Tịnh, add đi."
"Add cái gì?"
Nhan Nhã Tịnh mặt đầy nghi hoặc nhìn Lưu Thiên Hàn, vừa cúi đầu, nhìn thấy tin nhắn nhắc nhở xác nhận add friend trên màn hình điện thoại, Nhan Nhã Tịnh mới hiểu ra add đi trong miệng Lưu Thiên Hàn là ý gì.
Nhan Nhã Tịnh kiêu ngạo ghếch cằm, tức cười, là anh xoá kết bạn với cô, anh kêu cô add cô liền add chắc?
Nhan Nhã Tịnh cô rất có nguyên tắc đấy nhé!
"Không add!"
Cằm Nhan Nhã Tịnh càng ghếch càng cao, sắp lật đến trên nóc xe luôn rồi, nghĩ tới người nào đó hôm qua còn kéo số điện thoại của cô vào black list nữa, Nhan Nhã Tịnh lấy điện thoại qua, tìm ra số điện thoại của Lưu Thiên Hàn.
"Ừ, kéo vào black list đúng không?" Nhan Nhã Tịnh âm dương quái khí hừ lạnh một tiếng, "Anh Hai, không chỉ có anh biết kéo người khác vào black list đâu nhé, em cũng biết! Từ hôm nay trở đi, chúng ta cùng kéo black list đi!"
Nói đoạn, ngón tay Nhan Nhã Tịnh quyết đoán gõ gõ, kéo số di động của Lưu Thiên Hàn và black list.
Cùng với số di động bị Nhan Nhã Tịnh kéo vào danh sách đen, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn cũng trực tiếp đen theo.
Bây giờ, cuối cùng anh cũng biết, cái gì gọi là khiêng đá tự đập chân mình.
Nhạc Dũng đang ngồi trên ghế lái chăm chú lái xe, nghe thấy lời Nhan Nhã Tịnh nói, anh đều sắp bật cười thành tiếng luôn.
Đại ca đúng thật ấu trĩ, giận dỗi với cô Nhan, lại còn giống như học sinh tiểu học bày đặt kéo vào black list, lại còn xoá kết bạn, đây không phải là không có chuyện gì gợi đòn hay sao!
"Nhan Nhã Tịnh, em dám kéo anh vào black list?!"
Lưu Thiên Hàn lạnh băng uy hiếp nói, "Add friend với anh!"
Bằng không, anh đánh gãy chân em!
Nghĩ đi nghĩ lại, câu nói phía sau, rốt cục Lưu Thiên Hàn không có nói ra.
Bây giờ bạn gái đã không muốn nhìn mặt anh rồi, anh nếu còn dám đánh gãy chân cô, anh không nắm chắc cô độc cả đời mới lạ đó!
Đối diện với khuôn mặt đen như muốn nhỏ mực của Lưu Thiên Hàn, ngực Nhan Nhã Tịnh không nhịn được nảy lên mấy cái, nhưng cô vẫn rất có khí phách nói, "Không add!"
"Em làm sao không dám kéo anh vào black list chứ? Anh đều dám kéo em vào black list rồi, sao em lại không dám? Danh sách đen cả đời! Hừ!"
Lại còn danh sách đen cả đời!
Lưu Thiên Hàn tức đến đỉnh đầu bốc khói, nhưng cô gái nhỏ này căn bản không sợ anh, chơi rắn không được, anh chỉ có thể chơi mềm.
Trên tay anh dùng sức, liền kéo Nhan Nhã Tịnh lên đùi anh, dùng sức xâm chiếm môi lưỡi cô, "Nhan Nhã Tịnh, em có add friend với anh không?"