Lưu Thiên Hàn hoàn toàn chìm đắm trong cơn tức Nhan Nhã Tịnh lẳng lơ đưa đẩy, căn bản không nghe thấy Cung Tư Mỹ vừa nói gì.
Cung Tư Mỹ thấy không ít người đang nhìn chằm chằm cô ta, mà Lưu Thiên Hàn lại hoàn không thèm nhìn tới cô ta, trong lòng cô ta không khỏi có chút khó coi.
Nhưng Cung Tư Mỹ giỏi nhất chính là che dấu cảm xúc, trong nháy mắt, cô ta lại khôi phục dáng vẻ uyển chuyển đáng yêu.
"Anh Gia Thành, Cậu Thẩm với Nhan Nhã Tịnh đúng thật xứng đôi! Em cũng không nghĩ bọn họ tiến triển nhanh như vậy, bây giờ đã đến mức hôn nhau trước mặt mọi người luôn rồi." Cung Tư Mỹ ưỡn ưỡn ẹo ẹo đứng bên người Lưu Thiên Hàn, cô ta ép thấp âm thanh, dùng âm điệu chỉ cô ta và Lưu Thiên Hàn hai người nghe được nói, "Anh Gia Thành, anh đừng khó chịu được không?"
"Nhan Nhã Tịnh với Cậu Thẩm đều hôn nhau rồi, bọn họ chắc chắn là ở bên nhau rồi. Em biết, anh thích Nhan Nhã Tịnh, cô ta và người khác ở bên nhau, trong lòng anh nhất định không thoải mái. Nhưng mà anh Gia Thành, cho dù ai phản bội anh, Cung Tư Mỹ em vĩnh viễn đều sẽ không phản bội anh. Anh Gia Thành, chúng ta làm lành, có được không?"
Vừa rồi, Cung Tư Mỹ mời Lưu Thiên Hàn khiêu vũ, Lưu Thiên Hàn không chút động tĩnh, không ít người còn cho rằng Lưu Thiên Hàn từ chối Cung Tư Mỹ rồi.
Bây giờ nhìn thấy Cung Tư Mỹ thân mật ôm lấy cánh tay Lưu Thiên Hàn, thoáng chốc bọn họ cảm thấy bản thân mình nghĩ nhiều rồi.
Hai bạn nhỏ người ta thân mật biết bao nha! Có thể do Cậu hai Lưu là người trời sinh mặt lạnh, nhưng mà, cũng chỉ có Cung Tư Mỹ dám không chút kiêng dè ôm lấy cánh tay anh như thế, như này nhìn lại, Cậu hai Lưu đối với Cung Tư Mỹ vẫn thật đúng là có một loại cảm giác sủng nịnh không tiếng động lại gượng gạo!
Cậu hai Lưu nhất định là yêu Cung Tư Mỹ đến thảm rồi!
Ánh mắt ngưỡng mộ bốn phía thoả mãn lòng hư vinh của Cung Tư Mỹ đến mức lớn nhất, cô ta thấy Lưu Thiên Hàn một thân lạnh lùng ngưng kết đứng y tại chỗ, không nhận lời, cũng không từ chối, cô ta càng thêm ra sức nói thêm, "Anh Gia Thành, anh không thể nhìn em thêm một cái sao? Em thật sự rất thích anh, em..."
"Cung Tư Mỹ, chúng ta đã kết thúc rồi." Không đợi Cung Tư Mỹ nói hết, Lưu Thiên Hàn không chút cảm tình nói.
Nhìn thấy Thẩm Quyện thân mật với Nhan Nhã Tịnh như vậy, trái tim của Lưu Thiên Hàn đều tức đến quắn quéo biến dạng rồi, anh biết, anh có thể lợi dụng Cung Tư Mỹ để kích thích, gây tổn thương cho Nhan Nhã Tịnh, nhưng anh phát hiện ra, Cung Tư Mỹ đến gần anh một phút, anh đều không thể chịu nổi.
Anh hết cách tự cười nhạo mình một tiếng, anh đúng thật là, vì một người phụ nữ căn bản không coi trọng anh mà thủ thân như ngọc!
Châm biếm biết bao!
"Anh Gia Thành!"
Cung Tư Mỹ cắn chặt môi, vốn dĩ cô ta còn muốn cố gắng níu kéo Lưu Thiên Hàn một chút, nhưng xung quanh có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn như vậy, cô ta sợ mọi người đều biết chuyện Lưu Thiên Hàn đã chia tay với cô ta, cô ta đành cố gắng đè lại ý nghĩ muốn níu kéo Lưu Thiên Hàn ở chỗ này.
Dù sao đi nữa, chỉ cần bên người Nhan Nhã Tịnh có người đàn ông khác rồi, sớm muộn gì cô ta cũng khiến Lưu Thiên Hàn quay về bên người cô ta!
Cuối cùng cũng kết thúc điệu nhảy này, Nhan Nhã Tịnh có một loại cảm giác như trút được gánh nặng, cô không muốn tiếp tục dây dưa với Thẩm Quyện thêm nữa, cô cười nhẹ với anh ta, "Cậu Thẩm, tôi còn có việc, đi về trước đây."
Nói dứt lời này, Nhan Nhã Tịnh liền bước nhanh ra khỏi khu vực sàn nhảy, tối nay cô tới đây là vì tìm Anh Lưu, cô không biết bây giờ Anh Lưu đã đến chưa.
Nhan Nhã Tịnh đang băn khoăn nên đi đâu để kiếm Lưu Thiên Hàn, thì cô liền nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Anh Lưu?!
Anh Lưu hiển nhiên là đang đi từ hướng sàn nhảy ra ngoài, anh đến chắc cũng được một lúc rồi, vừa rồi, chắc không phải anh đã nhìn thấy cô khiêu vũ với Thẩm Quyện rồi chứ?
Nhan Nhã Tịnh rất sợ Lưu Thiên Hàn sẽ hiểu lầm, liền vội đuổi theo bóng lưng khiến cô yêu đến đau gan nhức phổi này.
Chưa đợi cô đuổi kịp Lưu Thiên Hàn, Thẩm Quyện đã đi đến trước mặt cô.
"Cô gái nhỏ, tôi đưa em về."
"Không cần đâu Cậu Thẩm, tôi..."
Thẩm Quyện không cho Nhan Nhã Tịnh bất cứ cơ hội từ chối nào, Nhan Nhã Tịnh nói còn chưa dứt lời, anh ta đã cắt ngang lời nói của cô, "Đi thôi, tối nay sắc trời không tệ, vừa hay tôi có vài lời muốn nói với em."
"Cậu Thẩm, tôi về cùng với đồng nghiệp của tôi, bọn họ còn đang đợi tôi, tôi..."
Hà Tư Vũ và Vu Tiếu lại lần nữa hoa hoa lệ lệ gỡ đài của cô, hai bọn họ hết sức ăn ý nói, "Chủ nhiệm Nhan, chúc chị và Cậu Thẩm hẹn hò vui vẻ nha!"
Nhan Nhã Tịnh, "..."
Vui vẻ cái đầu ý!
Thùng dấm chua đều muốn đổ tới nơi rồi, cô về mà không phải quỳ vỏ sầu riêng thì có mà phải cảm tạ trời đất ý!
Đối với sự biết điều của Hà Tư Vũ và Vu Tiếu, Thẩm Quyện rất là hài lòng, mắt mi anh ta trong trẻo ôn nhuận, lúc cười lên giống như gió xuân nổi, "Cô gái nhỏ, đồng nghiệp của em thú vị thật đấy! Nhưng mà bọn họ đúng là nói ra lời trong lòng của tôi, tôi cũng hy vọng tối nay ở bên em sẽ được vui vẻ!"
"Cậu Thẩm, vừa rồi Chu Tịnh nói không sai, tôi đúng thật không phải là cô gái nhỏ gì cả. Con gái tôi hiện giờ đều đã là cô gái nhỏ rồi." Nhan Nhã Tịnh ngừng một chút, lại nói tiếp, "Cậu Thẩm, tối nay cảm ơn anh nha, nhưng có lẽ là anh hiểu lầm rồi, tôi không muốn hẹn hò với anh, nếu anh cần đối tượng hẹn hò, vẫn là tìm người khác đi thôi."
Lời từ chối rõ ràng như thế này, nếu Thẩm Quyện còn không nghe ra, thì đúng là đầu óc có vấn đề rồi.
Thật ra, từ rất lâu về trước anh ta đã biết Nhan Nhã Tịnh, anh ta cũng biết, Nhan Nhã Tịnh hiện giờ đã có hai đứa con, nhưng bất luận dòng đời thay đổi thế nào, trong lòng anh ta, cô vẫn luôn là cô gái nhỏ thuần khiết không chút tì vết đó.
Lần đầu tiên anh ta gặp Nhan Nhã Tịnh, là ở trường Đại học Vân Hải.
Lúc đó, Nhan Nhã Tịnh vừa học năm nhất.
Anh ta nghe bạn học nói, trường bọn họ đến một thiếu nữ xinh đẹp thiên tài, mới mười bốn mười lăm tuổi, đã là trạng nguyên khoa khoa học tự nhiên của trường Đại học Vân Hải năm nay, lại có gương mặt mối của tình đầu trong lòng tất cả đàn ông.
Anh tỏ vẻ nghe mà không thèm để tâm, nhưng trong lòng lại không nhịn được sự tò mò đối với Nhan Nhã Tịnh, không ngờ, nhanh như vậy đã gặp được cô.
Đúng thật là một cô gái nhỏ, xinh xắn sống động, một bộ dáng như đoá hoa chưa mọc đủ cành lá, nhưng khi cười lên lại như có thể thắp sáng toàn bộ thế giới của người ta.
Thẩm Quyện không tin cái gọi là tiếng sét ái tình, nhưng một lần đó vừa nhìn, anh ta bèn không quên thể được gương mặt cười thuần khiết ngây thơ của cô gái nhỏ đó.
Khi đó, anh ta đương nhiên sẽ không theo đuổi Nhan Nhã Tịnh, bất kể cho có rung động đến mấy, anh ta một thiếu niên hơn hai mươi tuổi, đi quấn lấy một thiếu nữ vị thành niên, nhìn thế nào cũng thấy lòng dạ không tốt, đến ngay cả bản thân anh ta đều cảm thấy mình hèn hạ.
Anh ta luôn chờ đợi cô gái nhỏ đó lớn lên, không ngờ đến lúc anh từ nước ngoài trở về, cô gái nhỏ khiến anh rung động năm đó đã trở thành một thiếu nữ yêu kiều.
Còn có hai đứa con không lớn không nhỏ.
Anh ta cảm thấy anh ta có chút lòng dạ u ám rồi, lúc nghe thấy tin tức Lưu Thiên Hàn qua đời, anh ta lại cảm thấy may mắn, cô gái nhỏ của anh trở thành tiểu quả phụ, anh ta có thể quang minh chính đại theo đuổi cô.
"Nhan Nhã Tịnh, tôi lớn hơn em, trong lòng tôi, em chính là cô gái nhỏ nha!" Thẩm Quyện cúi đầu, chú ý thấy dây giày của Nhan Nhã Tịnh đã bị sút ra.
Thiếu niên cao quý hoà nhã, cúi người nửa ngồi xổm xuống, không có một chút gượng gạo hay mất tự nhiên nào, bắt đầu giúp Nhan Nhã Tịnh buộc dây giày.
Gió đêm, hơi lạnh, quá nửa thân hình của Lưu Thiên Hàn ẩn khuất trong màn đêm, anh nhìn thấy chính là Thẩm Quyện đang dịu dàng buộc dây giày cho Nhan Nhã Tịnh, dịu dàng sủng nịnh, Nhan Nhã Tịnh đầy mặt thẹn thùng, trai tài gái sắc, khiến người hâm mộ.