Trước kia Lưu Thiên Hàn từng cho rằng, anh sẽ không để ý, chỉ cần cô nói cô không coi anh thành thế thân của em trai anh, anh liền bằng lòng tin tưởng.
Nhưng mà bây giờ, anh phát hiện ra anh rất để ý, anh không rộng lượng được đến vậy!
Vừa nghĩ tới tất cả dịu dàng lấy lòng mà cô từng làm với anh, đều vì gương mặt giống như đúc em trai này của anh, vừa nghĩ tới cô nhiệt tình hôn anh, nhưng lại coi anh thành một người khác, vừa nghĩa tới người mà cô luôn tâm tâm niệm niệm không phải là Lưu Gia Thành anh, trái tim anh liền khó chịu như bị vạn mũi tên xuyên qua.
Thì ra, sự yêu thích anh giành cho cô, còn nhiều hơn so với tưởng tượng của anh, bởi vì quá để ý, cho nên trong mắt không thể chứa nối hạt sạn!
"Chia tay?"
Nhan Nhã Tịnh không thể tin nổi nhìn Lưu Thiên Hàn, rất lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình, "Anh Hai, anh mới nói gì vậy? Anh nói anh muốn chia tay với em?"
"Anh Hai, bây giờ chúng ta không phải đang tốt sao? Sao anh lại muốn chia tay với em?"
"Đang tốt?" Lưu Thiên Hàn cười một cách đầy châm biếm, "Nhan Nhã Tịnh, nhìn thấy anh, em có thể nhớ tới Thiên Hàn, trong lòng em thấy tốt đẹp, nhưng đáng tiếc Lưu Gia Thành anh ghét nhất chính là làm thế thân cho người khác!"
"Nhan Nhã Tịnh, từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, em liền quấn lấy anh không buông. Em dám nói, em cố ý tiếp cận anh, em hết lần này đến lần khác bày tỏ thiện cảm với anh, thật sự là vì Lưu Gia Thành anh sao?! Nhan Nhã Tịnh, nếu không phải vì anh có khuôn mặt giống y như đúc với Thiên Hàn, thì chỉ sợ nhìn em cũng chẳng thèm nhìn anh một cái đâu đúng không?!"
"Em không có!" Nhan Nhã Tịnh ra sức tóm lấy cánh tay Lưu Thiên Hàn, "Anh Hai, em là thật sự thích anh, em muốn ở bên anh!"
Lưu Thiên Hàn không chút lưu tình hất tay Nhan Nhã Tịnh ra, "Nhưng anh chỉ muốn chia tay với em thôi! Nhan Nhã Tịnh, muốn thế thân thì đi mà tìm người khác, Lưu Gia Thành anh không rẻ rúng như vậy!". Truyện Xuyên Không
Nói xong lời này, Lưu Thiên Hàn không chút ngừng lại, anh quay người bước nhanh về phía bãi đỗ xe.
Nhan Nhã Tịnh đương nhiên không muốn cứ để anh rời đi như vậy, cô bước nhanh tới, từ phía sau ôm chặt lấy anh, ngực cô áp chặt vào lưng anh, cô thì thầm lặp đi lặp lại, "Em không chia tay, em không chia tay! Anh Lưu, em không chia tay!"
"Anh Lưu, rốt cuộc em phải nói thế nào anh mới chịu tin? Anh không phải thế thân! Anh không phải là thế thân cho bất kỳ người nào cả! Bởi vì anh chính là Anh Lưu của em!"
"Em đưa anh đến khu rừng nhỏ của Đại học Vân Hải không phải là coi anh thành thế thân, mà là muốn đưa anh đi ôn lại chuyện xưa, em muốn giúp anh nhớ lại chuyện trước kia!"
Nhìn đi, người phụ nữ này, bây giờ xưng hô với anh cũng biến thành Anh Lưu luôn rồi! Còn dám nói không coi anh là thế thân!
Lưu Thiên Hàn xoay người, anh gỡ từng ngón tay của Nhan Nhã Tịnh đang ôm trên người anh xuống, anh nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh, trong đôi mắt thâm u không có một chút ánh sáng.
"Nhan Nhã Tịnh, điều mà tôi chán ghét nhất trên đời này, chính là đã tin những lời hoa ngôn xảo ngữ của cô, còn động lòng với cô, cô yên tâm, về sau sẽ không nữa đâu!"
"Tôi là Lưu Gia Thành, tôi nhớ rất rõ ràng, tôi là Lưu Gia Thành! Lưu Gia Thành tôi còn không đáng chê cười đến mức vì một người phụ nữ mà thay thế thân phận của em trai mình!"
Không ngừng lại một giây phút nào nữa, Lưu Thiên Hàn không chút thương tiếc đẩy Nhan Nhã Tịnh ra, rồi lên xe.
Cửa xe đóng sập lại, khoảnh khắc đó, tựa như hai người bọn họ dừng lại ở hai thế giới khác nhau.
Từ cửa kính xe, Lưu Thiên Hàn có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt đầy đau khổ của Nhan Nhã Tịnh, anh vô thức vươn tay ra, muốn vuốt ve gương mặt cô, nhưng giữa hai người bọn họ, còn ngăn cách bởi một lớp cửa kính xe, động tác của anh, châm biếm khôn tả.
Liền giống như, anh nhiệt tình muốn móc trái tim chân thành của mình tặng cô, còn trong tim trong mắt cô chỉ có một người khác, châm chọc làm sao!
Lưu Gia Thành anh, thật hèn hạ ti tiện!
Cưỡng ép bản thân thu hồi tầm mắt từ trên mặt Nhan Nhã Tịnh về, Lưu Thiên Hàn nhấp chân ga, chiếc xe thể thao lao đi như điện xẹt, mang theo trái tim chân thành của anh, rời khỏi cô càng lúc càng xa.
Nhan Nhã Tịnh lao lên, muốn đuổi theo Lưu Thiên Hàn, nhưng tốc độ của con người sao có thể so sánh với xe thể thao được, trong nháy mắt, chiếc Koenigsengg màu đen đã biến mất nơi góc phố, cô bàng hoàng ngồi trên đất, vừa cười vừa khóc giống như một kẻ điên.
Nhan Nhã Tịnh cũng cảm thấy thế giới này quá mức châm biếm, rất nhiều người sẵn lòng tin vào một lời nói dối, đến cuối cùng, sự thật ngược lại lại càng giống lời nói dối hơn.
Anh Lưu, em sẽ không buông tay, dù cho anh có ghét em, hận em, em cũng sẽ không buông tay!
Tình nhân cãi nhau, vấn đề cần phải được giải quyết ngay trong ngày, để qua đêm, vấn đề chắc chắn sẽ càng lúc càng lớn.
Nhan Nhã Tịnh vốn định trực tiếp lái chiếc bọ cánh cứng của cô, đuổi đến biệt thư của Lưu Thiên Hàn, nhưng tâm trạng lúc này của cô quá sa sút, cô sợ cô không cách nào thể hiện được một mặt tốt nhất của mình trước mặt Anh Lưu, nên cô vẫn là bỏ qua ý niệm đuổi theo ngay trong đêm nay.
Dùng thời gian một đêm để chỉnh đốn tâm trạng của bản thân, sáng sớm ngày thứ hai, cô mang theo một bịch lớn rau xanh từ trong tủ lạnh, lao đến biệt thự của Lưu Thiên Hàn.
Lần trước trời mưa, cô đã biết mật mã vào biệt thự của Lưu Thiên Hàn, cho nên cô dễ dàng tiến vào biệt thự của anh.
Lặt rau, rửa rau, làm một bàn đồ ăn sáng tinh xảo, bận rộn nhưng trong lòng vui vẻ.
Lúc Lưu Thiên Hàn xuống lầu, bị tình cảnh trong phòng khách doạ cho nhảy dựng.
Đích thực là anh không dặn dò đầu bếp đến nấu bữa sáng, sao trên bàn lại có nhiều đồ ăn tinh xảo như vậy?
Nghe thấy trong nhà bếp có tiếng động, Lưu Thiên Hàn bèn nhấc chân đi tới nhà bếp.
Nhan Nhã Tịnh nghe thấy tiếng bước chân của anh, quay người nở nụ cười khéo léo, "Anh Hai, chào buổi sáng! Em làm bữa sáng cho anh rồi đó, anh nếm thử xem có ngon không."
Thấy dáng vẻ đáng yêu của Nhan Nhã Tịnh trong bộ tạp dề heo nhỏ Piggy, Lưu Thiên Hàn vô thức muốn ôm lấy cô, nhưng lại nghĩ tới, trong lòng cô anh chẳng qua chỉ là một thế thân, trái tim anh lại từ từ lạnh xuống.
"Nhan Nhã Tịnh, ai cho cô đến đây?! Đi ra!"
"Anh Hai, bạn gái đến làm bữa sáng cho anh, anh không thích thì cũng thôi đi, sao lại có thể đuổi người chứ?"
Nhan Nhã Tịnh, chúng ta đã chia tay rồi!" Lưu Thiên Hàn ngừng một chút, rồi lại không chút tình cảm nào nói tiếp, "Một người phụ nữ không ra gì, không có tư cách xuất hiện trong nhà tôi!"
Lời này của Lưu Thiên Hàn khiến trong lòng Nhan Nhã Tịnh có chút khó coi, nhưng cô dám đến, cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần sẽ bị Lưu Thiên Hàn lạnh nhạt.
Cô cố gắng cười đến tươi sáng rạng rỡ, "Anh Hai, chúng ta không có chia tay! Chia tay là phải được hai bên đồng ý, chỉ cần em chưa gật đầu thì anh vẫn là bạn trai của em như cũ!"
Nhan Nhã Tịnh cong eo đem trứng chiên bỏ vào cái đĩa trước mặt, "Anh Hai, trứng chiên chín bảy phần mà anh thích nhất!"
Khoé miệng Lưu Thiên Hàn kéo lên một độ cong châm biếm, "Là món yêu thích nhất của Thiên Hàn chứ? Nhan Nhã Tịnh, tôi ghét ăn trứng chiên nhất!"
Nhan Nhã Tịnh thật muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, mồm mép kiểu gì thế này, vừa không cẩn thận bèn nói hớ!
Nếu hiện giờ anh không bằng lòng thừa nhận rằng anh là Anh Lưu của cô, cô cũng chỉ có thể giả bộ bọn họ là hai người khác nhau, mơ màng hồ đồ cùng anh.
Nhan Nhã Tịnh nịnh nọt chạy đến trước mặt Lưu Thiên Hàn, "Anh Hai, xin lỗi nhé, vừa rồi em thực sự không cố ý đâu."
"Anh Hai, sau này em sẽ không bao giờ nhắc đến Anh Lưu trước mặt anh nữa, em sẽ toàn tâm toàn ý yêu anh, càng ngày càng yêu. Anh Hai, anh đừng chia tay với em có được không?"