"Mẹ! Mẹ sao thế? Mẹ! Mẹ mau tỉnh lại đi, mẹ đừng làm con sợ!" Phó Xuyên lo lắng đến mức nước mắt lã chã, mà khóe môi Lưu Quốc Nam cũng không khống chế được mà nhếch lên.
Ông ta là người bày ra mọi chuyện, đương nhiên đã sớm hiểu rõ tình trạng gia đình của các nạn nhân.
Ông ta biết người phụ nữ ngã dưới đất có bệnh tim nghiêm trọng. Vốn dĩ tình cảm của cô ấy với chồng rất tốt, hiện tại chồng chết, chỉ e là bị kích thích quá nặng rồi tái phát bệnh tim đây mà!
Lưu Quốc Nam nở nụ cười âm trầm tàn độc! Đừng tỉnh! Chết mới càng tốt! Nếu đêm nay trước cửa cao ốc Lưu Thị có người chết, dù Lưu Thiên Hàn chứng minh được cầu Bích Thủy không bớt xén nguyên vật liệu thì vị trí chủ tịch Lưu Thị này cũng không giữ được!
Dư luận trên thế giới này chính là như vậy, dù chỉ là tin đồn vô lý nhưng nếu nhiều người cứ nhai đi nhai lại thì cuối cùng vẫn thành sự thật.
Dù cho cái chết của mẹ Phó Xuyên không liên quan gì tới Lưu Thiên Hàn chăng nữa, chỉ cần chuyện này truyền ra ngoài, đến cùng nhất định sẽ ngoặt hướng.
Nếu ông ta lèo lái thêm một chút, toàn bộ người trên thế giới đều sẽ cho rằng Lưu Thiên Hàn hại chết ba của Phó Xuyên, sau đó chết không chịu nhận, bức cho mẹ của Phó Xuyên cũng qua đời!
Nghĩ tới đây, Lưu Quốc Nam vội vàng gọi một cuộc điện thoại: "Người phụ nữ bị bệnh tim kia xỉu rồi! Lát nữa nếu cô ta bị đưa tới bệnh viện chữa chạy thì nhớ… nhất định không thể để người này tỉnh lại nữa! Tôi muốn cả thế giới này đều cho rằng Lưu Gia Thành bức tử cô ta!"
Sau khi gọi điện thoại xong, Lưu Quốc Nam cũng xuống lầu. Tiếng của Phó Xuyên khiến người ta nghe mà đau lòng. Cậu bé dồn sức ôm chặt người mẹ nằm dưới đất không nhúc nhích, gào khóc đau thấu tim gan: "Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi! Mẹ đừng bỏ con lại mà! Xuyên đã không có ba rồi, Xuyên không thể mất cả mẹ được!"
"Không thở nữa rồi! Hình như cô ấy tắt thở rồi!"
"Lưu Thị bức chết người! Chúng tôi muốn Lưu Thị trả lẽ phải cho chúng tôi!"
Không biết ai đứng giữa đám người hô lên một tiếng như thế, mọi người xung quanh lập tức xôn xao: "Chẳng lẽ cô ấy tắt thở thật ư?"
Có mấy người do Lưu Quốc Nam tìm tới sợ chuyện không huyên náo đủ, xé giọng gào lên: "Chết người rồi! Chết người rồi! Cậu hai Lưu hại chết người rồi! Còn có vương pháp nữa không, còn có công lý nữa hay không!"
Rõ ràng Lưu Thiên Hàn cũng không ngờ mẹ của Phó Xuyên lại bỗng dưng phát bệnh, không nhịn được mà cau mày.
Đặc biệt là khi nghe thấy tiếng thét chói tai của đám gây sự kia, mặt anh càng âm trầm vô cùng.
Lòng người dễ dàng bị kích động nhất. Lời nói của mấy người này kích thích tâm trạng quá mạnh mẽ, dù vừa rồi anh đã hứa hẹn, nhưng nếu mẹ Phó Xuyên không tỉnh lại thì không biết chuyện này truyền ra ngoài sẽ bị bôi đen đến mức nào.
"Xin nhường đường với ạ!" Lưu Thiên Hàn đang định bảo Nhạc Dũng gọi điện thoại gọi bác sĩ Giang tới thì giọng của Nhan Nhã Tịnh chợt vang lên giữa đám người.
Mặt trước cao ốc Lưu Thị bị vây chật như nêm cối, Nhan Nhã Tịnh tốn rất nhiều sức mới có thể dắt Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ chen vào tận trong cùng.
Nhìn mẹ của Phó Xuyên nằm dưới đất không nhúc nhích, Nhan Nhã Tịnh vội vàng đẩy người đàn ông che trước mặt mình rồi xông lên, bảo Phó Xuyên đặt mẹ nằm thẳng xuống.
Phó Xuyên không muốn buông mẹ ra, nhưng vừa đối diện cặp mắt trong trẻo ôn hòa của Nhan Nhã Tịnh, cậu bé bất giác làm theo lời của cô.
Sau khi đặt mẹ Phó Xuyên nằm thẳng, Nhan Nhã Tịnh bắt đầu tiến hành sơ cứu tim khẩn cấp cho cô ấy.
Mấy người đàn ông bị Lưu Quốc Nam thu mua sao có thể để Nhan Nhã Tịnh cứu mẹ của Phó Xuyên được, bọn họ tiến lên muốn tóm lấy Nhan Nhã Tịnh.
"Cô làm cái gì đấy hả! Lưu Thị các người đều bức tử người ta rồi! Giờ cô còn muốn người ta chết cũng không được yên ổn hay sao?"
"Đúng đấy! Mau buông cô ấy ra ngay! Lưu Thị các người đúng là hại chết người đến nghiện đúng không!"
"Lưu Gia Thành, mày khiến người ta cửa nát nhà tan, giờ còn chết người nữa! Mày nên đền mạng đi!"
…
Mấy người đàn ông kia không bắt được Nhan Nhã Tịnh, cấp dưới của Lưu Thiên Hàn đều là vệ sĩ, đã lập tức vây quanh đám đàn ông kia, dù bọn họ có bản lĩnh thông thiên cũng không thể thi triển.
Lưu Quốc Nam đã vội vàng chạy tới dưới lầu, thấy Nhan Nhã Tịnh đang cấp cứu cho mẹ của Phó Xuyên, ông ta liền vung tay lên, tức giận quát: "Làm xằng làm bậy! Người ta đã như vậy rồi, còn không mau đưa tới bệnh viện đi!"
"Nhan Nhã Tịnh, cô muốn hại chết Lưu Thị chúng tôi đúng không hả!"
Lưu Quốc Nam muốn trực tiếp đẩy Nhan Nhã Tịnh ra. Ông ta là trưởng bối, cho dù ngăn cản Nhan Nhã Tịnh cứu người thì mọi người cũng chỉ cảm thấy người này có trách nhiệm với Lưu Thị, không cho Nhan Nhã Tịnh làm bậy.
Nhưng ông ta còn chưa kịp chạm vào người Nhan Nhã Tịnh thì cổ tay đã bị Nhạc Dũng siết chặt.
Gương mặt nhã nhặn của Nhạc Dũng mang theo ý cười thản nhiên, nhưng đáy mắt thì lại lạnh tới tận xương tủy: "Ông ba Lưu, cô Nhan đang cứu người! Xin ông đừng quấy rầy cô Nhan cứu người!"
"Cứu người? Cô ta làm thế không phải cứu người! Rõ ràng là đang làm bậy!"
Lưu Quốc Nam muốn vùng vẫy tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Nhạc Dũng, nhưng Nhạc Dũng thoạt nhìn gầy gò vậy thôi chứ thực ra lại rất khỏe.
Lưu Quốc Nam lăn lộn hồi lâu, cuối cùng cổ tay vẫn bị Nhạc Dũng nắm chặt. Dù cho ông ta lửa giận ngập đầu cũng không cách nào phát tiết.
Lưu Quốc Nam không thể tự mình đẩy Nhan Nhã Tịnh ra, chỉ đành mượn sức mạnh của quần chúng, khiến mọi người cùng nhau chống lại Nhan Nhã Tịnh.
Mắt ông ta đỏ ngầu, phẫn nộ quát Nhan Nhã Tịnh: "Nhan Nhã Tịnh, mau dừng tay cho tôi! Nếu không đưa người đến bệnh viện thì cô ấy không qua khỏi mất! Nhan Nhã Tịnh! Cô phải khiến người ta chết tại đây thì cô mới cam lòng đúng không!"
Ông ta đánh mắt nhìn Phó Xuyên đang đỏ mắt đứng bên kia, vươn bàn tay không bị kìm kẹp ra xoa đầu nhỏ của cậu bé: "Ôi đứa bé này thật là đáng thương! Đã không có ba, giờ mẹ cũng bị người ta làm hại…"
"Nhan Nhã Tịnh, cô mau buông cô ấy ra! Cô cứ phải khiến đứa bé này biến thành cô nhi không ba không mẹ thì cô mới vui đúng không!"
Nhan Nhã Tịnh rất câm nín với Lưu Quốc Nam, rõ ràng cô đang cố gắng cứu người, vậy mà nghe ông ta nói cứ như cô là ác quỷ muốn giết người ngay trước mắt quần chúng vậy.
"Gia Thành, cô ta làm bậy ở đây mà cậu còn dung túng đúng không? Vừa rồi còn nói sẽ cho mọi người một lời giải thích, vậy mà giờ lại bao che cho Nhan Nhã Tịnh hại người, đây chính là lẽ phải cậu muốn đưa cho mọi người đó à!"
Nghe Lưu Quốc Nam nói xong, đám đông xung quanh không khỏi bàn tán xôn xao.
"Đúng vậy, người ta đến mức thế kia rồi còn không đưa đi bệnh viện đi. Thế này không phải cố ý mưu sát thì là gì!"
"Ban nãy tôi thử rồi, cô ấy không còn thở nữa! Chắc là sốc cấp tính, nếu không nhanh chóng đưa cô ấy tới bệnh viện cấp cứu là chết người thật đấy!"
"Cậu hai Lưu quá đáng rồi đấy! Mọi người không nhìn ra à? Anh ta đang dung túng cho cô gái họ Nhan kia làm loạn! Đúng là quá đáng quá rồi, hoàn toàn không coi mạng người ra gì!"
…
Tuy rằng Phó Xuyên không cảm thấy Nhan Nhã Tịnh là người xấu, nhưng dù gì cũng chỉ là trẻ con sáu, bảy tuổi mà thôi, tâm trí không đủ kiên định.
Nghe tất cả mọi người đều nói Nhan Nhã Tịnh muốn hại mẹ mình, cậu bé vội vàng nhào lên muốn cản Nhan Nhã Tịnh.
"Buông mẹ tôi ra! Không được hại mẹ tôi!"
Đặc biệt là khi thấy Nhan Nhã Tịnh ấn người mẹ xong lại nhanh chóng rút ra rất nhiều kim đâm lên nhân trung và các vị trí khác trên người mẹ, trong lòng Phó Xuyên càng thêm bất an: "Đừng chạm vào mẹ tôi! Tôi đã mất ba rồi! Tôi không thể mất cả mẹ…"
Lưu Quốc Nam cười đắc ý, nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ ra bừng bừng phẫn nộ: "Nhan Nhã Tịnh, mau bỏ cô ấy ra! Nếu cô ấy gặp chuyện gì không hay, cô có đền nổi không hả!"