Giọng Nhan Nhã Tịnh nhè nhẹ, mềm nhũn, giống như một sợi lông chim quét qua lòng Lưu Thiên Hàn, khiến trái tim anh không khỏi cảm thấy ngứa ngáy, muốn làm kẻ lưu manh.
Anh biết mình nên chịu trách nhiệm với Cung Tư Mỹ, nên thẳng thừng nói “phải” với Nhan Nhã Tịnh. Nhưng một từ đơn giản như vậy mà anh lại chẳng thể nào nói ra được.
"Anh hai, sẽ không có chuyện em không ôm anh đâu."
Giọng Nhan Nhã Tịnh lại vang lên bên tai: "Bởi vì anh là người mà em yêu nhất! Cho dù anh không muốn để em ôm anh đi nữa, em cũng phải ôm anh cả đời, trừ phi anh ruồng bỏ em!"
Cái ôm của cô quả thực khiến lòng anh rung động, nhưng cô nói anh là người mà cô yêu nhất, câu nói ấy lại khiến trái tim anh dần trở nên lạnh lẽo.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, người mà Nhan Nhã Tịnh yêu nhất chính là cậu em trai đã mất của anh.
Lưu Thiên Hàn từ từ gỡ tay Nhan Nhã Tịnh ra: "Nhan Nhã Tịnh, tôi nói rồi, tôi sẽ không làm kẻ thế thân của bất cứ ai."
Nhan Nhã Tịnh cố chấp túm lấy tay anh: "Anh hai, em cũng nói rồi, anh không phải kẻ thế thân của ai cả, anh là anh, không thể thay thế được."
"Anh hai, em rất thích anh, nể tình em thích anh đến vậy, anh thích lại em một chút thôi được không?"
Lưu Thiên Hàn không trả lời ngay, ánh mắt anh dán chặt trên gương mặt Nhan Nhã Tịnh.
Khóe môi cô nở nụ cười hạnh phúc, mặt mày dịu dàng, đáy mắt ẩn chứa vẻ tinh ranh, khôn khéo. Anh có thể nhìn thấy bóng dáng mình trong mắt cô, tựa như trong lòng cô chỉ có mỗi mình anh.
Giọng cô lại vang lên bên tai anh hệt như tiếng chuông ngân: "Anh hai, cho dù anh không thích em thì em cũng vẫn sẽ thích anh, thích anh mãi mãi."
Không thích cô sao?
Làm gì có chuyện anh không thích cô!
Nếu không thích cô thì tại sao tim anh lại đập loạn nhịp hết lần này đến lần khác?
Nếu không thích cô thì tại sao chỉ cần nhìn thấy cô là anh lại vui vẻ?
Lưu Thiên Hàn bỗng dưng không muốn lừa mình dối người thêm nữa.
Với thân phận của hai người họ, nếu đến với nhau thì chắc chắn sẽ chịu nhiều chỉ trích, gặp muôn vàn trắc trở, nhưng bỗng dưng anh lại muốn dũng cảm đối diện với lòng mình.
"Nhan Nhã Tịnh, không được phép nói với người đàn ông khác là em thích anh ta!"
"Hả?"
Nhan Nhã Tịnh chưa kịp ổn định tinh thần, Lưu Thiên Hàn lại lạnh lùng ra lệnh: "Không được phép hôn người đàn ông khác!"
"Không được phép sờ vào người đàn ông khác!"
"Không được phép nhớ đến người đàn ông khác!"
Nhan Nhã Tịnh ngồi bất động trên người Lưu Thiên Hàn, bỗng trở nên bối rối khi bị anh liên tiếp ra lệnh như vậy.
Mãi một lúc sau cô mới nhỏ nhẹ nói với Lưu Thiên Hàn: "Anh hai, với An Bảo cũng không được sao?"
Lưu Thiên Hàn: "..."
Lưu Thiên Hàn đang định nói Nhan An Bảo không phải đàn ông, nhưng nghĩ tới Nhan An Bảo rồi cũng sẽ trở thành đàn ông, anh nghiêm túc nói với Nhan Nhã Tịnh: "Không được!"
Nhan Nhã Tịnh: "..." Thật ngang ngược!
Nhưng cô thích!
Trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác ngọt ngào không sao kể siết, như thể những ngày tháng không có anh khi ấy, những giọt nước mắt và nỗi đau tuyệt vọng trong mỗi giấc mơ đêm về đều đã được đền đáp.
Cô đưa tay cẩn thận phác họa mi mắt anh, đôi môi anh, rồi nhẹ nhàng dừng ở giữa chân mày anh như chuồn chuồn đậu trên mặt nước.
"Anh hai, tại sao lại nói với em những lời này? Chúng ta thế này có được xem là đến với nhau rồi không?"
Lưu Thiên Hàn bực đến nỗi không thèm nói chuyện với Nhan Nhã Tịnh, lần đầu tiên anh nói những điều này với một người phụ nữ, nếu không muốn xác định quan hệ với cô thì anh nói nhảm nhiều như thế để làm gì!
Sợ rằng mình không đáp thì Nhan Nhã Tịnh sẽ lại đi tìm nam phụ hai nam phụ ba gì đó để chọc giận anh, anh đành phải lên tiếng: "Nhan Nhã Tịnh, sau này cũng không được phép ôm người đàn ông khác!"
"Nhan Nhã Tịnh, anh sẽ chia tay với Cung Tư Mỹ."
Nhan Nhã Tịnh, anh sẽ chia tay với Cung Tư Mỹ.
Nhan Nhã Tịnh vui mừng đến nỗi thiếu chút nữa thì nhảy cẫng lên, đây đúng là câu nói êm tai nhất với cô từ trước đến nay.
Chia tay đi, chia tay đi, cô sẽ đốt pháo chúc mừng anh Lưu và Cung Tư Mỹ chia tay.
Trong giây phút hạnh phúc thế này, có nói gì cũng đều là dư thừa, chỉ muốn hôn anh đến đầu bạc răng long...
Nếu đã quyết định sẽ đến với Nhan Nhã Tịnh như trái tim mách bảo thì về phía Cung Tư Mỹ, Lưu Thiên Hàn ắt sẽ không dây dưa thêm.
Trước khi gặp Nhan Nhã Tịnh, anh chưa từng thích bất kỳ ai, Cung Tư Mỹ thích anh, còn đánh đổi quá nhiều thứ vì anh, thế nên anh mới muốn trả ơn cô ta bằng cả cuộc đời mình.
Nhưng giờ đây trách anh bạc tình cũng được, ích kỷ cũng được, anh không muốn ở bên Cung Tư Mỹ cả đời.
Trước kia chưa rung động thì còn có thể chịu đựng được vũng nước tù, nhưng khi rung động rồi thì trái tim thổn thức ấy buộc phải thoát ra thôi.
Cái ơn của Cung Tư Mỹ đối với anh, anh sẵn sàng đền đáp bằng bất cứ thứ gì, chỉ ngoại trừ tình cảm chân thật của mình.
Chuyện chia tay nói qua điện thoại thì quá qua loa, còn dễ bị nhập nhằng.
Lưu Thiên Hàn làm gì cũng không thích rề rà, anh đi thẳng đến căn hộ của Cung Tư Mỹ.
Sau khi nhận được điện thoại của Lưu Thiên Hàn, Cung Tư Mỹ mừng rỡ như điên, đây là lần đầu anh chủ động đến tìm cô ta.
Vì quá phấn khích nên một người vẫn luôn kiêu kỳ, nhã nhặn như Cung Tư Mỹ cũng phải luống cuống tay chân.
Cô ta cố kìm hãm sự phấn khích của mình, lấy ra một chai rượu vang quý, suy nghĩ một lát lại thắp thêm hai cây nến đỏ rực, kết hợp với tiếng chuông gió đung đưa trong phòng, bầu không khí tràn ngập lãng mạn, không hề khô khan.
Mới đầu cô ta mặc một chiếc váy ngắn bó sát màu đen nhưng sau khi xoay trước gương một vòng, cô ta lại thấy chiếc váy này lỗi thời quá.
Cô ta thay liên tiếp mười mấy bộ, cuối cùng mặc một chiếc váy dạ hội trễ vai một bên mang đậm phong cách truyền thống, lúc này cô ta mới hài lòng nở nụ cười trước gương.
Chiếc váy này là thiết kế của Phí Nam Châu. Tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng đúng là không hề tầm thường, mặc lên người càng khiến cô ta thêm phần kiêu sa, cộng thêm vẻ yêu kiều như hoa, nhìn người trong gương, đến cô ta cũng phải si mê. Cô ta không tin tối nay Lưu Thiên Hàn có thể đi được!
Tiếng chuông cửa vang lên, tim Cung Tư Mỹ đập thình thịch.
"Anh Gia Thành..."
"Cung Tư Mỹ, chúng ta chia tay đi!"