Ông nội cô ta qua đời rồi.
Nhà họ Cung xảy ra chuyện lớn như vậy, đừng nói là đính hôn, cho dù có kết hôn, thì trong lúc để tang, cô ta đừng hòng nghĩ tới.
Cô ta không thể nào đính hôn với Lưu Thiên Hàn trong khi tổ chức tang lễ của ông nội được, như vậy không những người nhà họ Cung không đồng ý, cô ta còn bị cả thế giới cười nhạo là đồ bất hiếu.
Thực ra nếu như chỉ là ông nội qua đời thì Cung Tư Mỹ sẽ không đến mức phẫn nộ như thế.
Điều khiến cô ta phẫn nộ là di chúc của ông nội.
Những năm qua, thương hiệu thời trang Cung Đình thuộc sở hữu của nhà họ Cung vẫn luôn do Cung Tư Mỹ quản lý.
Cung Đình ở Cung Thị luôn là sự tồn tại rất đặc biệt, nó độc lập với Cung Thị, nhưng lại ở dưới bóng râm của Cung Thị.
Người thừa kế của Cung Thị, đương nhiên không có ai có thể cạnh tranh được với Cung Trí Cương, Cung Tư Mỹ cũng chưa bao giờ dám nghĩ rằng sẽ tranh đoạt Cung Thị với Cung Trí Cương, dù sao thì thế lực của Cung Trí Cương, mấy đời cô ta cũng không so được.
Nhưng Cung Đình thì cô ta nhất định phải có.
Cô ta cũng nghĩ rằng mình thừa kế Cung Đình là chuyện chắc chắn, nhưng ông nội lại để lại một quy định gần như hoang đường đối với cô ta ở trên di chúc.
Trong hai năm, tốc độ tăng trưởng doanh số của Cung Đình phải đạt 200%, lọt top 10 thương hiệu quần áo hàng đầu quốc tế.
Nếu không, Cung Đình sẽ do bà nội của Cung Tư Mỹ lựa chọn người thừa kế.
Bây giờ Cung Đình chỉ có thể miễn cưỡng lọt vào top 100 nhãn hiệu quần áo quốc tế, làm gì có chuyện dễ dàng lọt vào top 10 được!
Rõ ràng là ông nội đang cố ý làm khó cô ta!
Cung Tư Mỹ hận tới ngứa răng, cô ta không dám nghĩ, ông nội thường ngày thương cô ta nhất, trước lúc lâm chung vẫn còn để lại một bài toán khó lớn như thế này cho cô ta.
Nhưng cho dù bài toán khó trước mắt này khó vượt qua như thế nào, cô ta cũng không dễ dàng nhận thua.
Doanh số bán hàng tăng nhiều, lọt vào top 10, hai mục tiêu này, Cung Tư Mỹ đều có thể làm được!
Cung Đình là của cô ta, đừng ai mơ mà cướp của cô ta được!
Trong lòng Cung Tư Mỹ thực sự rất khó chịu, cực kỳ khó chịu. Ngay lúc cô ta khó chịu nhất, người cô ta nhớ tới vẫn là người đàn ông mà cô ta yêu nhất.
Vào lúc này, cho dù anh có thể nói một câu dịu dàng với cô ta thôi là trong lòng cô ta chắc chắn sẽ ấm áp chưa bao giờ có.
Cung Tư Mỹ gắng sức lau nước mắt nơi khóe mắt, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Lưu Thiên Hàn: “Anh Gia Thành...”
Giọng nói của cô ta có sự nghẹn ngào rõ ràng, cô ta hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp: “Anh Gia Thành, ông nội qua đời rồi, ngày mai chúng ta không thể tổ chức nghi lễ đính hôn được. Anh Gia Thành, bây giờ trong lòng em khó chịu lắm.”
“Cung Tư Mỹ, anh sẽ bảo Nhạc Dũng đi giải quyết hậu sự của ông nội em với em.” Nói xong câu này, Lưu Thiên Hàn liền cúp máy luôn.
Cung Tư Mỹ sững sờ nhìn màn hình điện thoại dần tối đi, mãi một lúc lâu cô ta cũng không thể hoàn hồn lại được.
Anh nói cái gì?
Anh nói là bảo Nhạc Dũng đi giải quyết hậu sự của ông nội với cô ta ư?
Rốt cuộc anh là cháu rể của ông nội, hay Nhạc Dũng mới là cháu rể của ông nội vậy!
Hơn nữa, khi cô ta vừa nói là không thể tổ chức nghi lễ đính hôn, cô ta muốn nghe ra được một chút tiếc nuối hoặc không nỡ trong giọng nói của Lưu Thiên Hàn, thế nhưng cô ta chẳng nghe thấy gì hết.
Thứ cô ta có thể cảm nhận được, chỉ có Lưu Thiên Hàn như bỏ được gánh nặng.
Lẽ nào, ở bên cô ta đã trở thành gánh nặng đối với anh rồi sao?
Sao có thể như thế được!
Đôi tay cô ta dính đầy máu tươi cũng là vì để được bạc đầu tới già với anh. Bây giờ anh lại lạnh nhạt với cô ta như thế, tất cả những hy sinh của cô ta đều biến thành thứ gì đây!
Nhan Nhã Tịnh! Đều tại Nhan Nhã Tịnh cả!
Bây giờ cô ta phải bận về châu Âu xử lý hậu sự của ông nội, không có thời gian dạy dỗ Nhan Nhã Tịnh. Nhưng đợi cô ta quay trở lại rồi, cô ta chắc chắn sẽ khiến Nhan Nhã Tịnh thân bại danh liệt, suốt đời không thể trở mình được!
Cô ta không tin anh sẽ chấp nhận một người phụ nữ có bê bối như vậy!
Anh Cửu, anh là của em! Em sẽ để anh biết được rằng, Nhan Nhã Tịnh không hề xứng với anh! Cung Tư Mỹ em mới là người phụ nữ xứng với anh nhất!
Tới tối Nhan Nhã Tịnh nghe nói chuyện ông nội của Cung Tư Mỹ qua đời.
Nhan Nhã Tịnh rất tiếc nuối trước sự qua đời của ông cụ, nhưng Cung Tư Mỹ và Lưu Thiên Hàn không thể đính hôn, trong lòng cô vẫn rất vui.
Hóa ra, đến ông trời cũng không đứng về phía Cung Tư Mỹ.
Trải qua cuối tuần thoải mái, thứ hai lúc Nhan Nhã Tịnh đi làm vô cùng tỉnh táo sáng láng.
Nhưng cô không ngờ được rằng sẽ gặp Liễu Đào khi khám cho bệnh nhân.
Lúc trước Nhan Nhã Tịnh ở trong đoàn phim, tuy rằng không nói chuyện với Liễu Đào được mấy câu, nhưng ấn tượng của cô về Liễu Đào thực sự rất tốt.
Trên người Liễu Đào có vẻ đẹp lạnh nhạt, dáng vẻ thản nhiên đó, như thể tất cả công danh lợi lộc, phú quý mua vui trên đời này đều không liên quan tới cô ấy vậy.
Ngũ quan của Liễu Đào không được tính là đẹp nức lòng, nhưng kết hợp lại với nhau lại tinh tế hài hòa khó diễn tả được, thêm vào đó trên người cô ấy còn có khí chất của người đẹp lạnh lùng, khiến vô số fan nam si mê.
Gia thế của Liễu Đào rất tốt, tư chất của cô ấy cũng là số một số hai trong giới giải trí, địa vị của cô ấy cũng luôn đứng hàng đầu, nhưng vì cô ấy khá lười, chưa bao giờ chịu diễn nữ chính.
Mỗi lần Nhan Nhã Tịnh nhìn thấy Liễu Đào đều nghĩ tới hoa sen trắng gần bùn nhưng không hôi tanh mùi bùn. Cô không ngờ rằng, một Liễu Đào xuất sắc như vậy, có một ngày lại tới phòng khám của cô, tìm cô khám bệnh.
Tuy rằng cô ở bên khoa ung thư, nhưng người tới tìm cô khám bệnh cơ bản đều là ung thư ác tính, có rất nhiều người thậm chí đã là thời kỳ cuối, không muốn chịu đựng nỗi đau khi xạ trị, hóa trị nữa, muốn dùng thuốc đông y để duy trì mạng sống.
Thấy Nhan Nhã Tịnh kinh ngạc, vẻ mặt Liễu Đào cũng không có gì thay đổi.
Vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt đó, khóe môi hơi cong lên, trên mặt cũng không nhìn ra ý cười.
“Bác sĩ Nhan, tôi bị ung thư tử cung giai đoạn cuối, đã di căn rồi, bác sĩ nói, cùng lắm chỉ còn một tháng nữa thôi.”
Liễu Đào bình tĩnh cất lời, như thể người sắp chết mà cô ấy nói không phải cô ấy, mà là một người xa lạ không quan trọng gì vậy.
Nhan Nhã Tịnh cũng nghĩ rằng tình huống của Liễu Đào sẽ rất tệ, nhưng cô vẫn không dám nghĩ rằng tình huống của cô ấy đã tệ tới mức này.
“Bác sĩ Nhan, lúc tôi phát hiện ra bệnh của mình thì đã quá muộn rồi, cho dù có làm phẫu thuật cũng không có tác dụng. Bác sĩ Nhan, tôi không sợ chết, nhưng tôi muốn cướp thêm vài ngày nữa từ trong tay tử thần. Còn 88 ngày nữa là sinh nhật của Nam Châu rồi, tôi muốn, sau khi đón sinh nhật của Nam Châu xong rồi mới ra đi.”
“Bác sĩ Nhan, tôi từng nghe người khác nói, tây y có thể khiến con người chết trong tỉnh táo, nhưng đông y có thể khiến con người sống trong hồ đồ. Bác sĩ Nhan, cô có thể giúp tôi chống đỡ tới sinh nhật của Nam Châu được không? Tôi không cần quá nhiều thời gian, chỉ cần có thể cho tôi thêm ba tháng là được.”
Đúng rồi, Phí Nam Châu, nhà thiết kế trang phục thiên tài nổi tiếng lẫy lừng Phí Nam Châu chính là chồng của Liễu Đào.
Đáng tiếc, trong tim của Phí Nam Châu không có Liễu Đào, chỉ có người tình trong mộng của anh ta, Cung Tư Mỹ.
Nhớ tới chuyện mà hôm qua cô nghe Tôn Lệ nói, vành mắt của Nhan Nhã Tịnh bỗng dưng hơi ẩm ướt.
Ba năm trước Liễu Đào từng mang thai, cô ấy vô cùng mong đợi muốn sinh đứa con này ra, nhưng Cung Tư Mỹ dù không yêu Phí Nam Châu lại vẫn độc chiếm những gì Phí Nam Châu đối xử tốt với cô ta.
Sau khi cô ta biết được tin Liễu Đào mang thai thì liền gọi điện cho Phí Nam Châu.
Cô ta nói, Nam Châu, nghe nói anh sắp làm ba rồi, em buồn lắm.
Chính vì câu nói này của Cung Tư Mỹ mà Phí Nam Châu tàn nhẫn cho người phá đứa con trong bụng Liễu Đào.
Thấy Nhan Nhã Tịnh bắt mạch cho cô ấy xong mãi vẫn không nói gì, khuôn mặt sạch sẽ gần như trong suốt của Liễu Đào nhanh chóng lóe lên vẻ ảm đạm: “Bác sĩ Nhan, có phải ba tháng là yêu cầu viển vông không?”