“Nói thật, lúc mới biết chị dâu Cửu là bác sĩ Nhan, tôi cũng hú cả hồn luôn. Cậu nói xem, trên đời này sao lại có chuyện tình cờ như vậy chứ?
“Cậu chỉ có cảm giác với mình bác sĩ Nhan thì bác sĩ Nhan lại trùng hợp là chị dâu Cửu, đây đúng là duyên trời ban...”
“Cậu vừa nói cái gì? Cậu bảo... Người phụ nữ đó là ai? Bác sĩ Nhan, Nhan Nhã Tịnh? Cậu nói ai là Nhan Nhã Tịnh?” Đồng tử của Lưu Thiên Hàn chợt co rụt lại, anh đè vai Cố Bắc Vinh xuống, sáp lại gần gấp gáp hỏi.
Hiếm khi Cố Bắc Vinh nhìn thấy dáng vẻ thất lễ như vậy của Lưu Thiên Hàn, anh ấy không khỏi sửng sốt, sau khi bình tĩnh lại, anh ấy mới khó hiểu nói với Lưu Thiên Hàn: “Lưu Cửu, không phải vừa rồi cậu đi lên trên sao? Chẳng lẽ chị dâu Cửu không có ở trong phòng à? Không đúng, vừa rồi rõ ràng tôi nhìn thấy chị dâu Cửu cũng lên lầu mà?”
“Nói trọng điểm!” Lưu Thiên Hàn không rảnh mà ở đây nói nhảm với Cố Bắc Vinh, anh chỉ muốn biết, người phụ nữ trong phòng ở trên lầu rốt cuộc là ai?
“Lưu Cửu, cậu không gặp chị dâu Cửu thật à? Chị dâu Cửu chính là bác sĩ Nhan Nhã Tịnh đó! Thật không ngờ bác sĩ Nhan lại là vợ cậu, cậu và bác sĩ Nhan đúng là có duyên. Có chị dâu Cửu thì sau này cậu cũng không cần làm hòa thượng nữa rồi...”
Sau đó, Cố Bắc Vinh lại líu ra líu ríu nói gì đó. Lưu Thiên Hàn cũng không có tâm trạng để nghe, anh buông Cố Bắc Vinh ra rồi xông lên lầu.
Lúc này đầu anh như bị ném vào một quả bom, nổ ầm ầm.
Người phụ nữ ham hư vinh đó là Nhan Nhã Tịnh!
Người phụ nữ trong phòng tối nay là Nhan Nhã Tịnh!
Mà anh còn bảo Nhạc Dũng tìm cho cô ba người đàn ông vô cùng hung ác!
Nắm tay của Lưu Thiên Hàn đột nhiên siết chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, bây giờ anh hận không thể đấm cho mình một cú thật mình, không ngờ anh lại đặt cô ở trong tình cảnh tuyệt vọng như vậy!
Anh vĩnh viễn không thể quên được lần trước cô suýt nữa đã bị Bùi Tấn Trung ức hiếp, mỗi lần nhớ tới hình ảnh cả người cô đầy máu ngã trên mặt đất là anh hận không thể ra tay giết người, mà lần này là anh đã tự tay đẩy cô vào tình cảnh không ngóc đầu dậy nổi!
Chưa bao giờ Lưu Thiên Hàn sợ hãi như vậy, anh rời khỏi phòng tổng thống đã hơn nửa tiếng đồng hồ, nói cách khác là ba người đàn ông kia đã đi vào hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.
Nếu cô đồng ý thỏa hiệp thì còn tốt. Nhưng anh biết tính cách của cô, nhìn cô có vẻ yếu đuối chứ bên trong lại quật cường hơn bất cứ ai, cô sẽ không thỏa hiệp, chỉ sợ là lúc này cho dù là anh có chạy tới thì cũng đã tạo thành bi kịch không thể cứu vãn rồi!
Cố Bắc Vinh thấy Lưu Thiên Hàn vội vàng xông lên lầu cũng đã biết được chuyện này có gì đó bất thường, anh ấy trầm ngâm một lát rồi cũng vội vàng đi lên theo.
Vừa đến cầu thang, Cố Bắc Vinh đã nhìn thấy Nhạc Dũng đi từ trên lầu xuống.
Trực giác nói cho Cố Bắc Vinh biết, Nhạc Dũng xuất hiện ở chỗ này thì anh ta nhất định biết một chút mà chuyện anh ấy không biết.
Cố Bắc Vinh đi lên phía trước, nắm lấy cánh tay của Nhạc Dũng: “Sao cậu lại ở đây?”
Cố Bắc Vinh cũng không phải là người ngoài, Nhạc Dũng cũng không định giấu anh ấy, anh ta đẩy cặp mắt kính viền vàng trên sống mũi, nhìn trông rất nhã nhặn và hiền lành.
“Là sếp bảo tôi qua đây, anh ấy bảo tôi dọn xác người phụ nữ kia.”
Cố Bắc Vinh ý thức được điều gì đó, bàn tay nắm trên cánh tay của Nhạc Dũng không khỏi siết chặt: “Dọn xác? Dọn xác cho người phụ nữ nào?”
“Chính là vợ cũ của sếp, người phụ nữ ham hư vinh ấy.” Nhạc Dũng dừng một chút lại nói tiếp: “Sếp nói sau này anh ấy không muốn nhìn thấy cô ta nữa, để cho cô ta tự sinh tự diệt! Tôi nói cho anh biết, lá gan của người phụ nữ kia lớn lắm, lại còn dám bỏ thuốc sếp ở trong phòng!”
“Anh biết mà, sếp ghét nhất là loại phụ nữ chủ động đeo bám anh ấy! Cô ta không biết xấu hổ như vậy, đương nhiên sếp sẽ không tha cho cô ta! Nhưng tôi đã sớm có chuẩn bị rồi, tôi tìm được ba người đàn ông xấu xa có tiếng ở ngoài đường, người phụ nữ kia không phải thiếu hơi đàn ông sao, đêm nay chúng ta sẽ thành toàn cho cô ta!”
Cố Bắc Vinh lập tức trợn tròn mắt, anh ấy lẩm bẩm nói: “Thuốc trong phòng là tôi cho vào...”
Ngày thường thấy Nhạc Dũng hoàn toàn là dáng vẻ văn nhược thư sinh, chỉ có người hiểu rõ anh ta mới biết được, bên dưới bề ngoài văn nhược này của anh ta ẩn giấu sự sát phạt quyết đoán, khát máu tàn nhẫn như thế nào.
Cố Bắc Vinh quá hiểu Nhạc Dũng, đàn ông mà anh ta tìm được ở ngoài đường chắc chắn sẽ không phải là loại hiền lành gì.
Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, chỉ sợ Nhan Nhã Tịnh đã bị mấy người đàn ông kia…
Cố Bắc Vinh đẩy mạnh Nhạc Dũng ra, giờ khắc này anh ấy thật sự muốn bóp chết chính mình, anh ấy tự cho rằng mình đã bày tất cả, là một lòng hảo tâm tác hợp cho Nhan Nhã Tịnh và Lưu Cửu, không ngờ lại cuối cùng trở thành kẻ đầu sỏ hãm hại Nhan Nhã Tịnh!
Bảo sao vừa rồi trông Lưu Cửu lại lòng như lửa đốt, trước giờ anh chưa từng như thế, thì ra trong phòng có người đàn ông khác!
Lại còn những ba người!
Thang máy ì ạch mãi không xuống, Cố Bắc Vinh cũng không đi thang máy nữa. Anh ấy vội vàng kéo cái chân bị gãy vẫn chưa hồi phục hoàn toàn khập khiễng leo lên lầu.
Nhạc Dũng rất biết quan sát sắc mặt của người khác, nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Bắc Vinh, anh ta biết trên lầu nhất định đã xảy ra chuyện lớn, anh ta vội vàng đỡ Cố Bắc Vinh, hai người cùng nhau lên lầu.
Lưu Thiên Hàn sốt sắng muốn lao đến bên cạnh Nhan Nhã Tịnh, nhưng khi anh thật sự đứng trước cửa phòng, bỗng nhiên anh không còn dũng khí đẩy cửa đi vào.
Sống nhiều năm như vậy rồi, chưa bao giờ anh sợ hãi như vậy, anh sợ khi anh đẩy cửa ra sẽ nhìn thấy một màu đỏ như máu chói mắt cùng một thi thể máu chảy đầm đìa.
Gần như là dùng hết sức lực cả một đời, Lưu Thiên Hàn mới đẩy cửa phòng ra.
Bên trong phòng khách trống rỗng, ngay cả một bóng ma cũng không có.
Nhưng trên mặt đất lại có không ít mảnh thủy tinh vỡ, còn có từng giọt từng giọt máu đỏ tươi.
Một đống lộn xộn trên mặt đất, rõ ràng trong căn phòng này đã trải qua một trận chiến ác liệt.
Cái ghế bị ném thê thảm, cũng không biết cái ghế này đã từng nện lên người ai, những mảnh vỡ kia hẳn là cái gạt tàn trong phòng, anh vừa nhắm mắt lại là như sẽ nhìn thấy hình ảnh có người hung hăng đập cái gạt tàn lên người Nhan Nhã Tịnh.
“Nhan Nhã Tịnh...” Giọng Lưu Thiên Hàn khàn khàn, anh cúi đầu gọi tên Nhan Nhã Tịnh, không có ai đáp lại anh cả.
Đầu ngón tay run rẩy, Lưu Thiên Hàn tiếp tục đi vào trong, anh đẩy mạnh cửa phòng ngủ ra, bật đèn lên, trong phòng ngủ vẫn thế, đến một bóng ma cũng không có.
“Nhan Nhã Tịnh!”
Sao bỗng nhiên lại biến mất không thấy đâu nữa?
Lưu Thiên Hàn lao ra từ trong phòng ngủ, anh tinh mắt nhìn thấy từng giọt từng giọt máu trên mặt đất kéo dài ra tới ban công.
“Lưu Cửu, chị dâu Cửu thế nào rồi? Có bị người ta ức hiếp không?”
Cố Bắc Vinh xông vào dưới sự nâng đỡ của Nhạc Dũng, lúc nhìn thấy khung cảnh hỗn loạn trong phòng khách, Cố Bắc Vinh tái mét mặt lại.
Anh ấy quả thật đã chữa lợn lành thành lợn què mất rồi, gây ra sai lầm không thể vãn hồi.
Lưu Thiên Hàn không nói gì, anh men theo vết máu đi ra ban công.
Anh chậm rãi xoay người, tầm mắt từng chút từng chút một rơi vào bệ cửa sổ bên cạnh. Trên bệ cửa sổ cũng có màu đỏ tươi chói mắt!
Tuy rằng không nhiều máu lắm, nhưng mấy giọt đỏ tươi kia vẫn đâm vào mắt anh, làm trái tim anh đau thắt.
Nơi này là tầng chín, rơi xuống từ trên lầu cao như vậy thì tỷ lệ có thể sống sót rất nhỏ.
Cố Bắc Vinh cũng nhìn thấy máu trên bệ cửa sổ, đồng tử của anh ấy bỗng dưng co rụt lại, lắp bắp nói: “Chị dâu Cửu… Chị dâu Cửu sẽ không rơi từ đây xuống chứ?”
Cố Bắc Vinh vừa dứt lời, Nhạc Dũng liền nhận được một cuộc điện thoại, khi nghe xong cuộc điện thoại này, gương mặt tuấn tú nhã nhặn của Nhạc Dũng lập tức trắng bệch như tờ giấy.
“Bên ngoài khách sạn xảy ra tai nạn xe, cô Nhan… Hình như… hình như cô Nhan đã chết rồi!”