Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình thực sự rất vô tội, cực kỳ vô tội, rõ ràng là cô muốn từ chối Cung Trí Cương nhé!
“Nhan Nhã Tịnh, chuyện lần trước, cho tôi xin lỗi.” Cung Trí Cương là người kiêu ngạo như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta xin lỗi người khác, nhưng Nhan Nhã Tịnh sẽ không chấp nhận lời xin lỗi của anh ta.
Một người suýt chút nữa hại chết bạn, sau đó nói một câu xin lỗi với bạn, bạn sẽ tha thứ cho anh ta chứ?
Não tàn mới như thế!
“Còn nữa, cảm ơn cô đã cứu tôi, để thể hiện sự cảm kích của tôi, tôi mời cô ăn cơm!”
“Không cần!” Nhan Nhã Tịnh nhìn sau gáy Lưu Thiên Hàn lạnh lùng cao quý mang theo sự giận dữ, vội vàng nói lời từ chối: “Tôi còn có việc, tạm biệt!”
Nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh thẳng thừng cúp máy.
Vốn dĩ trong lòng Lưu Thiên Hàn vẫn còn âm trầm, sau khi Nhan Nhã Tịnh ngắt cuộc gọi với Cung Trí Cương, tâm trạng của anh lập tức tốt lên, dù làm thế nào cũng không thể khống chế được nụ cười trên khóe môi.
Có thể là do tâm trạng tốt nên nhìn thứ gì cũng thuận mắt hơn. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ yên tĩnh của Nhan Nhã Tịnh kia, anh cũng cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.
Ừm, người phụ nữ này, những lúc ngoan ngoãn không quyến rũ đàn ông thì trông cũng thuận mắt đấy.
Suy nghĩ của Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn lại hoàn toàn khác nhau. Cô vắt hết óc nghĩ hồi lâu, định chơi bài cả gia đình ấm áp ở bên nhau để Lưu Thiên Hàn thay đổi suy nghĩ.
“Anh Lưu, chiều nay trường mẫu giáo của An Bảo với An Mỹ tổ chức buổi biểu diễn gia đình, anh có thể qua đó cùng với em không?”
“Không rảnh!” Lưu Thiên Hàn từ chối thẳng thừng mà không thèm suy nghĩ.
Lời từ chối của Lưu Thiên Hàn đã nằm trong dự liệu của Nhan Nhã Tịnh rồi, cô cũng không nản lòng, khẽ thở dài một tiếng: “Vậy được rồi, em chỉ đành gọi điện cho Tư Hãn thôi, bảo anh ấy đi cùng với em vậy!”
“Giáo viên nói rồi, hy vọng ba mẹ có thể cùng lên sân khấu diễn tiết mục với con, em không muốn An Bảo và An Mỹ bị người khác nói là đứa trẻ không có ba.”
Nhan Nhã Tịnh nói những lời này, có một phần là diễn, nhưng nói đến mấy lời cuối cùng, trong lòng cô không kìm được xót xa.
Trước đây, Lưu Thiên Hàn tham gia đại hội thể thao gia đình với hai đứa nhỏ, để đám trẻ ở trường mẫu giáo đều biết rằng hai đứa trẻ có ba, bọn chúng sẽ không bị những người khác cười nhạo là những đứa trẻ không có ba nữa. Nhưng chuyện Lưu Thiên Hàn xảy ra tai nạn xe cả thế giới đều biết, bây giờ mọi người đều chắc chắn rằng ba của hai đứa nhỏ đã chết.
Lần trước cô đi họp phụ huynh cho hai đứa nhỏ, còn nhìn thấy hai đứa bị thằng nhóc đầu gấu Chu Tử Hào trong lớp mới cười nhạo là đứa trẻ không có ba.
Nếu lần này chỉ có cô biểu diễn gia đình với hai đứa nhỏ, bọn chúng chắc chắn vẫn sẽ bị cười nhạo.
Nhan Nhã Tịnh biết, tâm lý của hai đứa nhỏ không yếu ớt như vậy, chúng cũng thông minh trưởng thành hơn trẻ con bình thường. Nhưng dù sao bọn chúng cũng chỉ là trẻ con hơn năm tuổi, bị người khác nói là đứa trẻ không có ba, cô vẫn cảm thấy đau lòng.
“Nhan Nhã Tịnh, cô đám tìm cái tên mặt non ẻo lả kia!”
“Nhưng em không tìm Tư Hãn thì không có ai khác chịu đi cùng em nữa! Anh hai, anh không biết khi nghe thấy An Bảo và An Mỹ bị người khác nói là đứa mồ côi ba, trong lòng em buồn thế nào đâu.”
Rõ ràng là ba của chúng đang ở ngay trước mắt, nhưng chúng lại phải chịu đựng những lời chế giễu không biết từ đâu ra.
Anh Lưu, nếu như đời này anh có thể khôi phục trí nhớ, nhìn thấy con của anh, người phụ nữ của anh phải chịu tủi thân vì anh, anh có đau lòng không?
Nhan Nhã Tịnh hít mũi, cô quay mặt đi, nhìn bên ngoài cửa sổ không biết đã đổ mưa phùn lất phất từ khi nào, cố gắng không để nước mắt mình chảy xuống.
Bỗng nhiên, cô vô cùng nhớ nhung sự ấm áp trong lần trước một nhà bốn người sóng vai chiến đấu trong đại hội thể thao của trường mẫu giáo.
“Anh hai, anh có thể đi cùng với em không? Nếu như anh đi được, An Bảo và An Mỹ chắc chắn sẽ rất vui!”
Lưu Thiên Hàn không lên tiếng ngay, toàn thân anh lạnh lẽo, vẫn là dáng vẻ diêm la lạnh lẽo quyết đoán kia, thế nhưng nghe thấy giọng nói đáng thương nghẹn ngào này của Nhan Nhã Tịnh, trái tim lạnh lùng của anh lại đau đớn.
“Tôi đi.”
Mãi một lúc lâu sau, Lưu Thiên Hàn mới từ tốn nói: “Nhưng Nhan Nhã Tịnh, tôi đi là vì An Bảo và An Mỹ, không phải vì cô!”
Nghe thấy lời này của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh lập tức cười tươi rói, anh đồng ý rồi! Đồng ý là được rồi!
Có ma mới tin anh đồng ý chỉ vì hai đứa nhỏ, đây rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi!
“Anh hai, cảm ơn anh nhé!” Nhan Nhã Tịnh nói khẽ: “Cảm ơn anh đã thỏa mãn nguyện vọng của An Bảo và An Mỹ.”
Hai đứa nhỏ biết buổi biểu diễn gia đình hôm nay chỉ có Nhan Nhã Tịnh tới, tuy rằng chúng nói có mẹ đi cùng chúng nó là chúng nó đã rất vui rồi, nhưng trong lòng Nhan Nhã Tịnh biết rõ, chúng khát vọng cả nhà đi cùng với nhau.
Bây giờ Lưu Thiên Hàn đồng ý tới, cho dù là với thân phận của Lưu Gia Thành, bọn chúng cũng chắc chắn sẽ vui mừng như điên.
Nghĩ đến đây, Nhan Nhã Tịnh vội vàng lặng lẽ gửi tin nhắn cho hai đứa nhỏ.
Lưu Thiên Hàn kiêu ngạo ngẩng đầu lên, hoàn toàn không đáp lại Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh cũng không so đo, bây giờ cô đã hoàn toàn chìm đắm vào niềm vui mừng cả một nhà biểu diễn tiết mục cùng với nhau rồi.
Nhan An Bảo chơi piano rất tốt, trước đây tiết mục mà chúng chuẩn bị là Nhan An Bảo chơi đàn, cô và Nhan An Mỹ cùng hát “Đại vương kêu ta đi tuần núi”. Bây giờ Lưu Thiên Hàn chịu đi, trong dàn hợp xướng của bọn họ lại có thêm một đại tướng rồi.
Cô còn chưa nghe anh Lưu hát bao giờ đâu đấy!
Có thể nghe thấy anh Lưu hát, đúng là hạnh phúc quá mà!
Hơn nữa bài hát “Đại vương kêu ta đi tuần núi này” càng phù hợp để ba và con gái hát, anh Lưu và An Mỹ hát với nhau, chắc chắn càng hay hơn.
Ừm, cô nên biểu diễn thứ gì đó khác, không cản trở sự phát huy của ba con bọn họ, ví dụ như, cô có thể đóng vai yêu tinh, múa cho bọn họ.
Bỗng nhiên, Nhan Nhã Tịnh nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng, nếu như anh Lưu không biết hát “Đại vương kêu ta đi tuần núi” thì sao đây?”
Nhan Nhã Tịnh nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi: “Anh Lưu, anh hát được không? Tiết mục mà chúng ta biểu diễn hôm nay là hát đó.”
“Hát?” Lưu Thiên Hàn cong môi chế nhạo: “Hát ngôi sao nhỏ à?”
Khuôn mặt nhỏ của Nhan Nhã Tịnh chợt đỏ bừng hết lên.
Tuy rằng đêm qua cô rất say, nhưng cô vẫn nhớ rõ những chuyện tốt mà cô làm.
Cô hát ngôi sao nhỏ trước mặt anh Lưu, hơn nữa cái giọng vịt đực đó của cô gào lên thực sự rất khó nghe.
Cô hát kiểu gì vậy?
Từng ngôi sao lấp la lấp lánh, em phải sủng hạnh ngôi sao nhỏ...
Nhan Nhã Tịnh che mặt, đời này cô không muốn hát ngôi sao nhỏ gì đó nữa!
Không muốn tỏ ra quá mất mặt trước Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh cố gắng tỏ vẻ nghiêm túc không thể lay chuyển: “Không phải, chiều nay chúng ta phải hát ‘Đại vương kêu ta đi tuần núi’. Anh hai, không phải anh không biết hát bài này đấy chứ?”
“Đại vương kêu ta đi tuần núi”?
Lưu Thiên Hàn sững sờ, đúng thật là anh không biết hát bài này!
Thế nhưng người kiêu ngạo như anh đương nhiên sẽ không thừa nhận mình không biết hát bài này.
“Trẻ con! Đổi bài khác đi!”
“Nhưng An Bảo và An Mỹ đã chuẩn bị xong hết rồi! Nếu như đột ngột đổi bài khác, em sợ là chúng nó sẽ buồn.”
Nhan Nhã Tịnh nói với Lưu Thiên Hàn bằng vẻ đáng thương: “Anh hai, nếu như anh thực sự không biết hát, vậy thì anh học chút đi có được không? Còn hơn hai tiếng nữa mới tới biểu diễn gia đình buổi chiều, bây giờ học vẫn còn kịp.”
Nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh nhìn Lưu Thiên Hàn với vẻ mặt mong đợi, cô thực sự sợ anh sẽ từ chối thẳng thừng, thậm chí không tham gia hoạt động gia đình này luôn.