“Chọn xong váy rồi à?”
Cơ thể Cung Tư Mỹ cứng đờ, cái tay đang giơ lên không thể nào đánh xuống.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy Cung Tư Mỹ thật sự rất đỉnh, mặt của cô ta cũng đã méo mó tới mức không thể miêu tả rồi, vậy mà ngay khoảnh khắc nghe tiếng của Lưu Thiên Hàn là cô ta đã có thể lập tức nở một nụ cười hồn nhiên lương thiện.
Cô ta xoay người, trên gương mặt cao quý xinh đẹp kia mang nét thẹn thùng của thiếu nữ.
“Anh Gia Thành, sao anh cũng tới đây?”
Lưu Thiên Hàn không trả lời câu hỏi của Cung Tư Mỹ, anh không kiểm soát được mà đánh mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh. Trước đó thật sự anh không rảnh hơi đâu mà đến đây chọn lễ phục với Cung Tư Mỹ như thế.
Nhưng khi nghe Thịnh Vân Tịch nói hôm nay Nhan Nhã Tịnh cũng sẽ tới đây thì đầu óc anh như bị chập mạch vậy, cũng chạy theo đến luôn.
“Anh Gia Thành, em thật sự rất vui khi anh có thể đến đây cùng chọn lễ phục cùng với em.”
Cung Tư Mỹ cười dịu dàng đi về phía Lưu Thiên Hàn, cô ta rúc vào lòng Lưu Thiên Hàn như chim non nép vào người, ánh mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh mang vẻ ra uy và khoe khoang rất rõ ràng.
Nhìn Lưu Thiên Hàn và Cung Tư Mỹ trai tài gái sắc, đứng cạnh nhau vô cùng xứng đôi, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy trong một khoảnh khắc, ánh mắt của mình vô cùng đau nhói.
Kiều Sơn cũng không ngờ Lưu Thiên Hàn sẽ đích thân đến đây, sau khi được nhân viên thông báo Lưu Thiên Hàn tới, anh ta vội cung kính chạy ra chào đón.
“Cậu hai, hôm nay cậu có thời gian rảnh để đến đây, vậy cậu có muốn sẵn tiện thử luôn lễ phục ngày mai hay không?”
“Không cần!” Lưu Thiên Hàn từ chối không chút suy nghĩ.
Kiều Sơn vốn đã e ngại Lưu Thiên Hàn cả người lạnh lùng rồi, bây giờ anh nói không muốn thử lễ phục thì anh ta cũng không dám nhắc tới chủ đề này nữa.
Mấy người bọn họ như vậy làm cho trong lòng Kiều Sơn vô cùng thấp thỏm. Hơn nữa sếp lớn nhà mình hiếm khi mới tới đây, cho dù anh ta có sợ hãi đến tột độ đi nữa thì cũng phải nắm bắt thời cơ, tâng bốc nịnh nọt sếp lên tận mây một phen.
Đúng là Kiều Sơn không biết sở thích của sếp lớn thật, nhưng đều là đàn ông, nên anh ta hiểu rất rõ một điều.
Đàn ông đều rất thích người khác khen ngợi người phụ nữ của mình, người phụ nữ của mình tốt thì chứng tỏ bản thân mình rất tinh mắt!
Nghĩ đến đây, Kiều Sơn vội vàng tâng bốc Cung Tư Mỹ rất nhiệt tình.
“Cậu hai, những bộ lễ phục mà tổng thanh tra Phí thiết kế cho cô Cung đều đến hết rồi. Không, sau này không thể gọi là cô Cung nữa, phải gọi là mợ Lưu.”
Kiều Sơn vừa nói chuyện vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của Lưu Thiên Hàn, thấy anh không hề có bất kỳ vẻ gì là không vui, anh ta cảm thấy chắc là Lưu Thiên Hàn thích anh ta gọi Cung Tư Mỹ là mợ Lưu.
“Cậu Lưu, mợ Lưu thật sự quá khí chất, cộng thêm lễ phục được tổng thanh tra Phí thiết kế nữa thì chắc chắn ngày mai mợ Lưu sẽ còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời!”
Mợ Lưu?
Ha!
Nhan Nhã Tịnh cười khẩy đến nỗi sắp rút gân, tâng bốc quá cũng không sợ vỗ trúng móng ngựa à..
Cung Tư Mỹ muốn làm mợ Lưu, nhưng chưa chắc cô ta đã có số mệnh này đâu!
Quá trình tâng bốc của Kiều Sơn vẫn tiếp tục: “Cậu Lưu và mợ Lưu đúng là trai tài gái sắc, quả thực là đôi bích nhân độc nhất vô nhị trên trời dưới đất! Cậu Lưu, tôi ở đây chúc sớm trước nhé, chúc cậu và mợ Lưu đính hôn hạnh phúc, sớm sinh quý tử!”
Tính cách Lưu Thiên Hàn lạnh nhạt, loại lời nói hùa theo nịnh hót như này anh cũng sẽ không để trong lòng. Nhưng câu sớm sinh quý tử này của Kiều Sơn làm anh nghe kiểu nào cũng cảm thấy không được thoải mái, không khống chế được mà cau mày.
Nhưng Cung Tư Mỹ nghe hết mấy lời này của Kiều Sơn thì lại vô cùng vui vẻ, cô ta mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Kiều Sơn: “Quản lý Kiều, vậy chúng tôi mượn lời hay của anh nhé, tôi với anh Gia Thành sẽ tranh thủ sớm ngày để mẹ có cháu trai ẵm bồng!”
Thật ra, cho dù Kiều Sơn có tâng bốc nịnh hót Cung Tư Mỹ như thế nào hay dù Cung Tư Mỹ có vội vàng sinh con ra sao đi nữa thì Nhan Nhã Tịnh cũng không quan tâm.
Điều duy nhất cô để ý cũng chỉ là thái độ của Lưu Thiên Hàn.
Sau khi Cung Tư Mỹ nói hết câu thì Lưu Thiên Hàn cũng không phủ nhận, bỗng nhiên trong lòng Nhan Nhã Tịnh có chút khó chịu không thể diễn tả được. Chẳng lẽ anh thật sự có ý định muốn sinh con với Cung Tư Mỹ, tạo thêm cho An Bảo và An Mỹ một em trai hay em gái gì đó nữa?
Bọn họ nghĩ đẹp lắm!
“Anh Gia Thành, anh thích con trai hay con gái?” Sau khi nói chuyện với Kiều Sơn xong, Cung Tư Mỹ lại quay sang nhìn Lưu Thiên Hàn mỉm cười hỏi.
Tuy Lưu Thiên Hàn không muốn sinh con với Cung Tư Mỹ nhưng ở trước mặt người ngoài, anh cũng không thể để cho Cung Tư Mỹ bị mất mặt.
Anh lạnh lùng mở miệng: “Sao cũng được.”
Tuy lời này của Lưu Thiên Hàn có ý không hề quan tâm, nhưng vào tai người khác lại mang một ý nghĩa khác hoàn toàn.
Ví dụ như, Kiều Sơn cảm thấy câu này của Lưu Thiên Hàn có ý là anh cực kỳ yêu Cung Tư Mỹ, chỉ cần là Cung Tư Mỹ sinh thì dù là trai hay gái anh đều sẽ thích.
Kiều Sơn không nhịn được mà cảm thán: “Cậu hai đối xử tốt với cô Cung quá! Nhưng mà trên đời này cũng chỉ có mỗi người con gái ưu tú như cô Cung mới xứng với sự cưng chiều tận trời của cậu hai thôi!”
“Quản lý Kiều, anh khen tôi như vậy làm tôi cảm thấy hơi ngại đó!”
Cung Tư Mỹ nói thì nói thế chứ dáng vẻ cô ta vẫn ung dung thoải mái, trên mặt thật sự không hề nhìn ra được chút gì gọi là ngại ngùng hết. Có vẻ bỗng nhớ tới gì đó, cô ta cười càng dịu dàng hơn: “Nhan Nhã Tịnh, chờ đến khi tôi và anh Gia Thành có con thì An Bảo với An Nhã sẽ có em trai em gái rồi.”
“Tôi ngưỡng mộ cô thật đấy, có thể sinh một lúc hai đứa luôn. Tôi cũng hy vọng tôi có thể sinh cho anh Gia Thành một đôi thai long phụng đáng yêu như An Bảo với An Nhã vậy đó!”
Nhan Nhã Tịnh nghe xong câu này thì không nhịn được mà lườm nguýt, An Bảo với An Nhã có mà thèm vào em trai em gái do Cung Tư Mỹ sinh ra!
Cung Tư Mỹ nhắc tới Nhan Nhã Tịnh, Kiều Sơn cũng không kìm được mà đánh mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh.
Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh cô đơn lẻ loi đứng bên cạnh, trong lòng Kiều Sơn bỗng dâng lên sự bi thương không cách nào nói nên lời.
Anh ta có thể ngồi vào vị trí hôm nay, công nhận là có liên quan đến tài ăn nói của anh ta. Nhưng nếu năm đó không có ơn cất nhắc của cậu Lưu thì e rằng bây giờ anh ta cũng chỉ là một nhân viên cửa hàng bình thường mà thôi.
Anh ta muốn nịnh bợ sếp mới, nhưng cả đời này anh ta đều không quên được công ơn cậu Lưu tán thưởng cất nhắc mình.
Nhìn cô vợ quả phụ của cậu Lưu, đáy lòng anh ta rất khó chịu nên không nhịn được mà cảm khái một câu: “Haizz, lúc ấy áo cưới của cô Nhan cũng đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, đáng tiếc, còn chưa kịp mặc thì cậu Lưu đã...”
Nói đến đây, Kiều Sơn không thể tiếp tục nói thêm được nữa, bởi vì nếu nói tiếp, một người đàn ông như anh ta còn muốn khóc thì chắc chắn một người phụ nữ như Nhan Nhã Tịnh sẽ càng khó chịu hơn.
Ai ngờ, Nhan Nhã Tịnh không hề có chút gì là bi thương, cô cười còn rực rỡ hơn so với hoa nở khắp núi: “Quản lý Kiều, anh không cần phải cảm thấy tiếc nuối đâu, áo cưới được chuẩn bị sẵn, cuối cùng tôi cũng sẽ có cơ hội để mặc thôi.”
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong, Lưu Thiên Hàn càng nhíu mày chặt hơn.
Người phụ nữ này còn muốn mặc áo cưới?
Cô muốn mặc áo cưới vì ai? Vì đám trai bao đang chờ cô sủng hạnh kia sao? Hay là... Lưu Thiên Hàn còn chưa nghĩ ra Nhan Nhã Tịnh sẽ mặc áo cưới vì ai thì giọng nói vui sướng của Lâm Tư Hãn đã vang lên: “Nhã Tịnh, anh tới rồi đây!”
Mi tâm Nhan Nhã Tịnh giật nảy lên, cô đâu bảo Lâm Tư Hãn tới đây đâu! Cái tên Lâm Tư Hãn này có phải hơi chuyên nghiệp quá rồi không?
Còn chưa đợi Nhan Nhã Tịnh tỉnh táo lại thì Lâm Tư Hãn cũng đã phóng tới trước mặt cô rồi. Thấy Cung Tư Mỹ nép vào người Lưu Thiên Hàn, cậu ta liền tỏ vẻ tổng giám đốc bá đạo, vươn tay ra kéo Nhan Nhã Tịnh vào trong lòng mình.
“Nhã Tịnh, nhìn người khác chọn lễ phục không vui đâu! Hay là em cũng ở đây chọn lễ phục luôn đi! Dù sao thì qua mấy ngày nữa chúng ta cũng đính hôn rồi!”