"Chúc mừng?" Nhan Nhã Tịnh cười, trên mặt không hề có chút gì gọi là đau lòng do những lời nói của Cung Tư Mỹ.
"Đính hôn với một người đàn ông mà trong lòng vốn không hề có cô, Cung Tư Mỹ, tôi chúc mừng cô mà cô không tự thấy mỉa mai à?”
Nghe xong câu này của Nhan Nhã Tịnh, khuôn mặt nhỏ nhắn cao quý kiêu ngạo của Cung Tư Mỹ xuất hiện vẻ sụp đổ, nhưng gần như ngay lập tức, cô ta đã trở lại dáng vẻ ung dung tao nhã bình thường.
"Nhan Nhã Tịnh, dáng vẻ hái nho không được thì chê nho xanh đó của cô đúng là chẳng ra gì!"
Nụ cười trên mặt Nhan Nhã Tịnh càng thêm rực rỡ: "Tôi không hái được nho á? Cung Tư Mỹ, trong hai chúng ta, rốt cuộc ai mới là người không hái được nho, tự trong lòng cô hiểu rõ nhất!"
Dứt lời, Nhan Nhã Tịnh liền giơ điện thoại của mình lên trước mặt Cung Tư Mỹ: "Đêm qua tôi không cẩn thận hái được nho mất rồi!"
Lúc này trên màn hình của Nhan Nhã Tịnh đang hiển thị tấm ảnh selfie của cô, cô mặc áo ngủ áp mặt vào cạnh giường, từ góc chụp trong tấm ảnh selfie có thể thấy rõ được trang trí của bức tường sau lưng cô.
Cung Tư Mỹ chưa từng qua đêm trong căn phòng ở biệt thự của Lưu Thiên Hàn nhưng đã từng thấy trang trí trong phòng anh rồi, không gian trong ảnh Nhan Nhã Tịnh rõ ràng là phòng của Lưu Thiên Hàn.
Sau khi Cung Tư Mỹ thấy rõ tấm hình của Nhan Nhã Tịnh, mặt cô ta lập tức biến sắc. Nhan Nhã Tịnh mặc áo ngủ, rõ ràng là cô đã ngủ qua đêm trên chiếc giường lớn này.
Giường của Lưu Thiên Hàn, chỉ cần cô ta ngồi một chút thôi là anh cũng đã nhíu mày, nhưng anh lại cho phép Nhan Nhã Tịnh ngủ trên giường anh qua đêm! Chẳng lẽ dù anh có quên hết tất cả thì anh vẫn bất chấp mà yêu Nhan Nhã Tịnh sao?
Cung Tư Mỹ hít sâu một hơi, bây giờ chỉ hô hấp thôi mà cô ta cũng cảm thấy khó khăn, đôi mắt cô ta đỏ lên, khàn giọng hỏi Nhan Nhã Tịnh: "Đêm qua hai người đã làm gì hả!"
"Nhan Nhã Tịnh, cô với anh Gia Thành đã làm cái gì rồi!"
Nhan Nhã Tịnh không trả lời thẳng câu hỏi của Cung Tư Mỹ mà lại nở nụ cười như có như không: "Cung Tư Mỹ, chắc là lúc trước tôi làm sai cách mất rồi, cũng không phải sau khi anh Lưu mất trí nhớ thì phương diện kia của anh ấy không được! Ồ, cũng có thể là anh ấy không được với những người phụ nữ khác, ví dụ như cô này. Nhưng anh ấy với tôi thì lại được đó!"
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình rất xấu xa khi tự chụp một tấm ảnh kiểu như này cho Cung Tư Mỹ xem, lại còn cố ý khiến cô ta hiểu lầm giữa cô và Lưu Thiên Hàn đã làm chuyện kia nữa. Nhưng đối phó với loại người như Cung Tư Mỹ thì không cần phải dùng thủ đoạn quang minh chính đại.
"Nhan Nhã Tịnh, mày câm miệng cho tao!" Mấy câu này của Nhan Nhã Tịnh đâm nát lòng Cung Tư Mỹ, cho dù bây giờ đang ở nơi công cộng thì cô ta cũng quên mất phải duy trì dáng vẻ tiểu thư đài cát vốn có.
Thấy mấy nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh đều đang tò mò nhìn cô ta và Nhan Nhã Tịnh, Cung Tư Mỹ mới nhận ra cô ta quá khích mất rồi.
Cô ta ép bản thân mình phải tỉnh táo lại, sau đấy hạ giọng nói với Nhan Nhã Tịnh: "Nhan Nhã Tịnh, cô đừng mong cố tình chia rẽ được tình cảm giữa tôi và anh Gia Thành, anh Gia Thành đã nói rồi, đời này anh ấy sẽ chỉ đối xử tốt với mình tôi thôi, anh ấy hoàn toàn xem thường loại phụ nữ chỉ biết chủ động dâng lên như cô!
"Chủ động dâng lên?" Nhan Nhã Tịnh ung dung cong môi mỉm cười: "Ừ thì tôi chủ động dâng lên. Cơ mà, dù tôi chủ động dâng lên thì ít nhất cũng có người muốn, không giống như ai kia, dâng tận miệng cũng chẳng ai thèm!"
Cung Tư Mỹ biết là Nhan Nhã Tịnh đang chế giễu cô ta và Lưu Thiên Hàn không có quan hệ như vợ chồng thật sự, đây cũng thật sự chính là nỗi đau mà trong lòng cô ta mãi mãi không có cách nào để vượt qua. Có điều, cô ta đã làm phẫu thuật thụ tinh nhân tạo rồi, chờ đến khi cô ta xét nghiệm ra mình mang thai thì tất cả sự đắc ý của Nhan Nhã Tịnh đều sẽ tan thành bọt biển!
Nghĩ đến đây, Cung Tư Mỹ không kìm được nụ cười trên môi: "Nhan Nhã Tịnh, cô đứng đây đắc ý cái gì chứ? Đừng có quên, người mà ngày mai sẽ đính hôn với anh Gia Thành là tôi, sau này lấy giấy chứng nhận kết hôn với anh Gia Thành cũng là tôi! Tôi mới là người phụ nữ danh chính ngôn thuận của anh ấy!"
"Còn Nhan Nhã Tịnh cô thì sao? Cô là người phụ nữ của em trai ruột anh Gia Thành, cho dù cô có không biết xấu hổ muốn làm ấm giường cho anh Gia Thành đi nữa thì cô cũng đừng hòng được đứng bên cạnh anh Gia Thành một cách danh chính ngôn thuận!"
"Nhan Nhã Tịnh, cô có biết hành vi của loại người như cô gọi là gì không? Là loạn luân đấy! Dù có là kiếp sau thì anh Gia Thành cũng không bao giờ có thể đến với em dâu của mình! Nhan Nhã Tịnh, chắc chắn cả đời này của cô sẽ không thể lộ ra ánh sáng được!"
"Loạn luân?" Nhan Nhã Tịnh không hề nhún nhường, cô đón lấy ánh mắt của Cung Tư Mỹ, cười còn đẹp hơn cả hoa mùa xuân.
"Không bàn đến việc anh Lưu không thể nào là Lưu Gia Thành, mà cho dù anh ấy có là Lưu Gia Thành thật thì tôi và anh ấy nam chưa cưới nữ chưa gả, cớ gì đến với nhau lại là loạn luân nhỉ?"
"Cung Tư Mỹ, cái tội danh vô duyên vô cớ đó, Nhan Nhã Tịnh tôi đây không nhận đâu! Còn muốn nói đến việc không thể lộ ra ánh sáng ấy hả... Người thật sự không thể lộ ra ánh sáng không phải Nhan Nhã Tịnh tôi đâu, mà chính là Cung Tư Mỹ cô đó!"
"Cung Tư Mỹ, cô nói xem, nếu một ngày nào đó anh Lưu biết cô gây ra vụ tai nạn xe cộ rồi giết chết anh trai ruột của anh ấy, còn cưỡng chế thôi miên sâu thì anh ấy có tự tay giết cô không nhỉ?"
Đúng vậy, trước đó Nhan Nhã Tịnh đã từng hỏi một đàn anh cực kỳ có thành tựu trong lĩnh vực tâm lý học của cô về tình hình của Lưu Thiên Hàn. Lưu Thiên Hàn mất trí nhớ, hơn nữa còn khăng khăng nhận định mình là Lưu Gia Thành. Không thể nào có chuyện anh chỉ bị tổn thương não đơn giản như thế được, mà có thể là bị thôi miên sâu.
Đáp án của đàn anh giống y như những gì mà cô đã suy đoán lúc đầu, anh ấy cũng cảm thấy Lưu Thiên Hàn bị thôi miên sâu.
Cô hỏi đàn anh rằng có thể thôi miên Lưu Thiên Hàn thêm lần nữa để làm anh tỉnh lại được không, thì đàn anh nói không thể.
Anh ấy sợ là nếu thôi miên sâu Lưu Thiên Hàn thêm lần nữa thì không những không thể khôi phục trí nhớ cho Lưu Thiên Hàn mà còn làm cho thần trí anh bị điên loạn.
Đàn anh của cô nói, với tình hình của Lưu Thiên Hàn hiện nay thì khôi phục trí nhớ có khả năng rất nhỏ, khả năng lớn nhất là cả đời này anh đều sẽ xem chính mình là Lưu Gia Thành.
Nghe hết câu này của Nhan Nhã Tịnh, Cung Tư Mỹ vội vàng phủ nhận: "Nhan Nhã Tịnh, tôi không biết cô đang đứng đây nói hươu nói vượn cái gì cả! Tôi đã nói là anh Cửu chết từ lâu rồi mà, anh ấy là anh Gia Thành!"
"Cung Tư Mỹ, cô cứ tự lừa mình dối người như vậy có gì thú vị lắm sao? Rõ ràng cô biết anh ấy không phải là Lưu Gia Thành!"
"Nhan Nhã Tịnh, người tự lừa mình dối người là cô! Anh Cửu đã chết lâu rồi! Nhan Nhã Tịnh, tôi biết cô không có cách nào để chấp nhận sự thật anh Cửu đã chết thảm, nhưng đã chết thì chính là đã chết, anh ấy sẽ không bao giờ quay về nữa!"
"Vậy à?" Nhan Nhã Tịnh bước lên một bước, ánh mắt sắc bén đầy chèn ép: "Cung Tư Mỹ, chắc chắn cô biết rõ Lưu Gia Thành đã chết thảm như thế nào. Trừ mỗi gương mặt đó có thể miễn cưỡng coi là nguyên vẹn thì trên người anh ấy không chỗ nào là toàn thây cả!"
"Ngày nào cũng đối diện với một gương mặt giống Lưu Gia Thành y như đúc mà lương tâm cô không cắn rứt sao? Nửa đêm tỉnh giấc cũng không phải do ác mộng quấy phá à?"
Bị Nhan Nhã Tịnh hỏi ép như vậy, Cung Tư Mỹ không nhịn được mà nhớ tới cái ngày cô ta cho người giết chết Lưu Gia Thành, thật ra lúc đó Lưu Gia Thành đã tỉnh rồi.
Cô ta đứng bên cạnh nhìn cấp dưới đập đầu Lưu Gia Thành vào tảng đá một cách tàn bạo.
Lưu Gia Thành nằm đã quá nhiều năm nên cơ bắp teo lại không nhúc nhích được, nhưng đôi mắt của anh ta lại sâu thẳm đến mức phát sáng.
Sáng đến nỗi xuyên thấu qua linh hồn con người.
Anh ta nhìn chằm chằm cô ta, nói gằn từng chữ từng từ như đang nguyền rủa: "Cung Tư Mỹ, cô sẽ không được chết tử tế đâu!"
Nửa đêm thức giấc, vô số lần cô ta bị bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, cô ta mơ thấy Lưu Gia Thành cả người đẫm máu tới tìm cô ta đòi mạng, anh ta nói chắc chắn cô ta sẽ chết không được tử tế!
Cô ta sợ, sợ muốn chết, nhưng cô ta không hối hận. Để đạt được mục đích thì đừng nói đến việc hai tay cô ta nhuốm đầy máu tươi, dù có hủy thiên diệt địa thì cô ta cũng không chút do dự!
Thấy trên trán Cung Tư Mỹ đổ một lớp mồ hôi, Nhan Nhã Tịnh biết phòng tuyến tâm lý của cô ta đã không vững chắc nữa rồi. Cô lặng lẽ mở máy ghi âm cầm tay ra, chỉ cần Cung Tư Mỹ không phủ nhận thì cô có thể lột cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa của cô ta xuống, làm lộ gương mặt độc ác dữ tợn của cô ta ra, cũng cho anh Lưu biết rằng cô không hề lừa gạt anh ấy, anh ấy thật sự là anh Lưu của cô!