Đùng…
Không thể kiềm chế được.
Nhan Nhã Tịnh vẫn đang mải cắn Lưu Thiên Hàn như con cún con. Lưu Thiên Hàn đảo ngược thế chủ động, mạnh mẽ khóa môi cô.
Tâm trí Nhan Nhã Tịnh vốn đã cực kì hỗn loạn, cộng thêm việc bị hôn cho nghẹn thở, thế là đầu óc thành ra chập mạch luôn.
Nhìn qua kính chiếu hậu thấy sếp hóa thành lang sói, Nhạc Dũng vội lặng lẽ nâng tấm chắn lên.
Cơ thể của sếp luôn thành thật hơn con tim, miệng nói “không thèm không thèm” nhưng hễ bị cô Nhan khiêu khích là biến thành cầm thú ngay được!
Còn mạnh miệng kêu không yêu cô Nhan, chỉ muốn chăm sóc Cung Tư Mỹ cả đời. Sao Cung Tư Mỹ khiêu khích anh thì anh không có phản ứng đi?
Người đàn ông kia, anh không thể thành thật được một chút sao?
Lưu Thiên Hàn làm cầm thú lang sói phát nghiện. Sau khi chủ động hôn Nhan Nhã Tịnh thì không biết trời đất trăng sao gì nữa, hoàn toàn không hề để ý thấy mình đang bị anh Nhạc trợ lí đặc biệt cao cấp khinh bỉ ra mặt.
Lúc ở Lam Điều, có một khoảnh khắc Nhan Nhã Tịnh đã cảm nhận rằng anh Lưu của cô đã chết trong lòng cô rồi. Nhưng sau đó, tâm trí cô lại mơ hồ.
Cô đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như vậy là đã quên mất chuyện anh Lưu của cô đã chết trong trái tim cô.
Cô ôm chặt cổ Lưu Thiên Hàn, hôn lại anh đắm đuối, cho dù không thể hít thở thì cô cũng không muốn buông người đàn ông trước mặt ra.
Nụ hôn nồng cháy này khiến cô có một loại ảo giác, anh Lưu thân thuộc của cô đã lại trở về rồi.
“Anh Lưu, anh nói đi, tại sao em lại thích anh như vậy chứ!”
“Anh Lưu, em thích anh quá đi mất, ngay cả đầu ngón chân của anh em cũng thích.”
“Anh Lưu, em thích anh nhiều lắm. He he, ai bảo anh đẹp trai thế làm gì? Anh Lưu, sao anh lại có thể đẹp trai như vậy nhỉ?”
Nhan Nhã Tịnh túm lấy bàn tay to lớn của Lưu Thiên Hàn, vô cùng hào hứng: “Anh Lưu, em bói cho anh một quẻ nhé. Em bấm tay nhẩm tính thì anh là tiên biến thành đấy. Hèn gì anh lại đẹp như thế. Anh là tiên cơ mà! Là anh tiên đẹp nhất nhất trong lòng em!”
Anh Lưu, lại là anh Lưu!
Nghe Nhan Nhã Tịnh gọi ‘anh Lưu’ không ngớt miệng, ngọn lửa bùng cháy trên người Lưu Thiên Hàn bỗng chốc nguội lạnh như băng đá.
Anh đẩy mạnh Nhan Nhã Tịnh ra. Gương mặt khôi ngô đã nhuốm màu tăm tối như đám mây đen kịt.
Thì ra cô bỗng dưng trở nên ngoan ngoãn như vậy, cô khen anh đẹp trai, còn chủ động hôn anh, không phải vì cô thật sự cảm thấy anh tốt đẹp mà vì coi anh là người em trai xấu số đã qua đời!
Vô cớ bị Lưu Thiên Hàn hất ra, Nhan Nhã Tịnh vô cùng hờn tủi. Cô bĩu môi tội nghiệp: “Cậu trẻ, sao anh lại đẩy em ra?” . 𝑇ruyệ𝑛 chí𝑛h ở ﹟ 𝑇 r 𝑈 m 𝑇 r u y e 𝑛﹒𝗩𝑛 ﹟
Nỗi bất an và thấp thỏm bất chợt dâng đầy trong ánh mắt của Nhan Nhã Tịnh. Cô càng ra sức trèo lên người Lưu Thiên Hàn để lấy lòng, giọng nói nũng nịu đáng thương: “Anh Lưu, có phải tại em uống rượu nên anh giận em không?”
“Anh Lưu, em sai rồi. Sau này em sẽ không bao giờ uống rượu nữa. Anh Lưu, anh đừng giận em mà, được không anh?”
Nhan Nhã Tịnh chớp mắt với Lưu Thiên Hàn, toàn bộ cơ thể từ trên xuống dưới đều phủ kín hai chữ “lấy lòng”, chỉ còn thiếu điều bò nhoài ra đất vẫy đuôi nữa thôi.
Thấy mặt mũi Lưu Thiên Hàn vẫn tối sầm, Nhan Nhã Tịnh rón rén ôm lấy gương mặt anh. Nét mặt cô mang theo vẻ tha thiết chân thành: “Anh Lưu, anh thật sự không thể giận thêm nữa đâu. Tiên không được giận hờn. Anh Lưu, anh là tiên mà. Sao anh lại có thể giận em được?”
“Nhan Nhã Tịnh, tôi không phải Thiên Hàn.” Lưu Thiên Hàn thực sự không thể chịu được việc tiếp tục phải làm thế thân. Giọng nói anh cất lên không có mảy may chút hơi ấm nào.
“Anh Lưu, anh sao thế? Sao ngay đến bản thân mình là ai mà anh cũng không biết?”
Nhan Nhã Tịnh xoa nắn gương mặt Lưu Thiên Hàn để lấy lòng, nói như dỗ dành trẻ con: “Anh Lưu, em biết, anh vẫn đang giận em. Ngoan, tức giận thì không phải tiên nữa đâu. Anh Lưu không giận nữa nhé!”
“Anh Lưu, anh đẹp như thế này mà cứ xị mặt ra thì phí của trời lắm!”
Sực nhớ ra điều gì đó, Nhan Nhã Tịnh lại nhéo má Lưu Thiên Hàn, không nhịn được cười khúc khích thành tiếng.
“Anh Lưu này, em kể cho anh chuyện này buồn cười cực! Rõ ràng mặt mũi anh hai giống hệt anh, nhưng anh là tiên, còn anh hai lại là con ma lem!
“Chính xác. Anh hai là con ma lem.”
Nhấn mạnh vào từ “ma lem”, Nhan Nhã Tịnh càng cười rạng rỡ tựa ánh nắng.
“Anh Lưu, anh biết tại sao mặt của anh hai và anh trông giống nhau mà anh là tiên còn anh ấy là con ma lem không?”
“Tại sao?” Lưu Thiên Hàn cố đè nén cơn xốc nổi muốn bóp chết Nhan Nhã Tịnh xuống, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.
“Phụt…”
Nhan Nhã Tịnh còn chưa nói thành lời đã không nhịn được mà phá lên cười.
Cô làm ra vẻ thần bí áp sát môi vào tai Lưu Thiên Hàn, gào lên như rao báo ngoài phố: “Anh Lưu, đây là một bí mật không thể tiết lộ đâu đấy nhé, nhưng anh là tiên nên em có thể cho anh biết.”
Nhạc Dũng ngồi phía trước ngơ ngác. Hình như anh ta cũng có thể nghe thấy, lẽ nào anh ta cũng là tiên à?
“Nói!”
Được Lưu Thiên Hàn cho phép, giọng nói của Nhan Nhã Tịnh lại vút cao thêm: “Anh Lưu, em thật sự chỉ nói bí mật này cho mình anh biết thôi đấy. Vì… vì anh hai… anh hai bị thiểu năng đó!”
“Phụt…”
Nhạc Dũng đang lái xe cũng không kiềm chế nổi, không nhịn được mà phá lên cười. Chiếc vô lăng trong tay đột nhiên mất lái, chiếc Lamborghini màu trắng bạc suýt chút nữa đã lao xuống con mương bốc mùi bên cạnh.
Thiểu năng!
Gương mặt khôi ngô của Lưu Thiên Hàn bỗng chốc hóa thành tượng đá. Anh nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh bằng ánh mắt rét lạnh. Đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng như muốn đâm xuyên cơ thể Nhan Nhã Tịnh thành một hố băng.
Tuy sau đó không có bất cứ tiếng gì phát ra nữa, nhưng Nhạc Dũng có thể cảm nhận được rõ ràng áp suất không khí trong xe giảm xuống đột ngột.
Anh ta cảm thấy, không khí trong xe đột nhiên xuống thấp như vậy, không chỉ nhờ công từ câu nói "thiểu năng" của Nhan Nhã Tịnh, mà còn bởi công lao không nhịn được tiếng cười của anh ta vừa rồi.
Nhạc Dũng sợ anh sếp vô tình tàn nhẫn của mình sẽ xé xác mình thành tám mảnh. Anh ta hắng giọng, định nói gì đó để vát lại, tìm cho mình một con đường sống.
“Cậu hai, tôi không nghe thấy cô Nhan nói gì hết. Tôi thật sự không nghe thấy gì hết. Vừa rồi tôi thật sự không hề cố ý gây ra tiếng động đâu. Dạo gần đây tôi bị ngứa họng, không kìm ngay được.”
“Cút!”
Mấy câu lạy ông tôi ở bụi này như thế khiến Lưu Thiên Hàn càng thêm bẽ mặt đến mức phẫn nộ. Thân hình tao nhã của Nhạc Dũng run rẩy, quyết định đảo mắt vài vòng mang tính tượng trưng, đợi đến sau khi đưa sếp về nhà rồi cuốn xéo cho mượt.
Lưu Thiên Hàn tức chứ. Anh đã tức đến mức muốn chửi toáng lên là ‘ai thiểu năng’ rồi!
Trước thì nói đầu anh có cái kia, giờ lại bảo anh thiểu năng, sao anh không đánh cô nhừ tử nhỉ!
Nhan Nhã Tịnh sắp bị Lưu Thiên Hàn tàn bạo đánh nhừ tử hoàn toàn không hề ý thức được nguy hiểm cận kề. Cô vẫn cười hí hửng ôm ấp gương mặt Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, em còn biết một bí mật khác của anh hai cơ!”
Nhan Nhã Tịnh tiếp tục cắn tai Lưu Thiên Hàn, gần như lôi hết sức bình sinh ra, giọng nói đã hơi khàn gào lên: “Anh hai không chỉ thiểu năng thôi đâu, trên người cũng tàn tật đấy! Anh nói xem, bị tật chân giữa như anh ấy mà còn dám đính hôn với Cung Tư Mỹ. Như anh ấy có được coi là tàn nhưng không phế không?”