“Chiến Thất, anh không cần phải lo chuyện này!” Tô Thu Quỳnh còn chưa lên tiếng thì Lâm Tiêu đã lạnh lùng mở miệng: “Chiến Thất, người nhà họ Lâm chúng tôi không mắt mù như thế đâu!”
Dường như Lâm Tiêu bỗng nhớ tới chuyện gì đó, mau chóng lấy một một bức thư được gấp gọn gàng, tinh xảo từ trong túi ra.
“Thu Quỳnh, mẹ anh bảo anh đưa thứ này cho em.”
Tô Thu Quỳnh ngơ ngác, bất giác nhận lấy tờ giấy đó rồi từ từ mở ra.
“Thu Quỳnh, con dâu bảo bối của mẹ, thế lực tà ác quá ngông cuồng, khiến con phải chịu ấm ức rồi! Con yên tâm, mẹ và Nhục Nhục đều tin con. Chúng ta mãi mãi là chỗ dựa vững chắc nhất cho con! Cố lên! Come on baby!”
Tô Thu Quỳnh bị câu nói cuối cùng của Kiều Hạ chọc cười, lại xem mấy câu nói phía trước của bà ấy, vành mắt bỗng trở nên ướt át.
Bỗng dưng, cô cảm thấy mình hạnh phúc biết bao!
“Thu Quỳnh, mẹ anh nói gì thế?” Lâm Tiêu nhìn thấy Tô Thu Quỳnh rõ ràng mỉm cười vui vẻ nhưng vành mắt lại ươn ướt, anh không khỏi hơi lo lắng.
Anh nghĩ người mẹ già này của mình là người rất sáng suốt, sẽ ủng hộ anh ta và Tô Thu Quỳnh, nhưng lại không chịu được khi thấy cô rơi lệ. Lỡ như anh tính nhầm, mẹ già nhà mình mắng cô thì sao đây?
“Dì nói là dì tin em, dì còn bảo em cố lên nữa.”
Tô Thu Quỳnh khẽ lau giọt lệ ở khóe mắt: “Lâm Tiêu, em bỗng dưng thấy mình hạnh phúc quá, phải làm sao đây!”
Chiến Mục Hàng ngỡ ngàng đứng yên tại chỗ, nhìn tờ giấy trong tay Tô Thu Quỳnh với vẻ không dám tim. Từ góc nhìn của Chiến Mục Hàng có thể thấy rõ những gì viết trong tờ giấy đó.
Mẹ của Lâm Tiêu đã xem đoạn video đó nhưng bà ấy vẫn ủng hộ Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu bên nhau!
Chuyện này, sao có thể chứ?
Trong lòng Chiến Mục Hàng hốt hoảng đến mức gần như đứng không vững, bỗng dưng anh ta cảm thấy giữa mình và Tô Thu Quỳnh đã không còn khả năng nữa rồi.
Lá thư này quá chói mắt, chói đến mức Chiến Mục Hàng không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa. Anh ta hốt hoảng quay người, lao ra ngoài Tầm Viên như đang chạy trốn.
Vừa tới cổng Tầm Viên, điện thoại của Chiến Mục Hàng đã reo lên.
Là mẹ anh ta, Tần Khánh Đan gọi tới.
Giọng nói của bà tỏ ra lo lắng rõ rệt: “Mục Hàng, con có xem tin tức hôm nay chưa?”
“Rồi ạ.” Chiến Mục Hàng biết Tần Khánh Đan muốn nói đến chuyện của Tô Thu Quỳnh, anh ta nhẹ nhàng đáp lại.
“Mục Hàng, Thu Quỳnh bị người khác hãm hại như vậy, chắc bây giờ con bé đang đau lòng lắm. Đây là thời cơ tốt cho con biểu hiện. Con nhất định phải an ủi con bé cho tử tế. Con cứ nói chúng ta đều tin con bé, người phụ nữ trong video không thể nào là con bé được.”
Nghe Tần Khánh Đan nói vậy, Chiến Mục Hàng thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Anh ta không phải đứa con thích tâm sự với ba mẹ, nhưng hôm nay trong lòng anh ta thật sự quá buồn bực, cuối cùng không kìm được nói thêm mấy câu với bà.
Anh ta nói: “Mẹ, lúc nãy con đã đi tìm Tô Thu Quỳnh rồi.”
“Thật sao?” Giọng của Tần Khánh Đan đong đầy niềm vui: “Con đã an ủi Thu Quỳnh rồi phải không? Có phải con bé cảm động lắm không? Con bé có nói sẽ cho con thêm cơ hội nữa không?”
“Mẹ, con không an ủi cô ấy.”
Tần Khánh Đan hiểu rất rõ con trai nhà mình là người như thế nào. Nghe thấy giọng nói khó chịu và thâm trầm của anh ta, trong lòng bà chợt giật thót.
Không cần Chiến Mục Hàng nói nhiều thì bà cũng có thể đoán được vừa rồi Chiến Mục Hàng đã nói những lời châm chọc mỉa mai, từng câu sát tâm như thế nào với Tô Thu Quỳnh.
Tần Khánh Đan tức đến nỗi thở hổn hển, làm tổn thương bằng lời nói vẫn còn nhẹ, chỉ sợ đứa con trai có EQ số âm này của mình còn ra tay đánh Tô Thu Quỳnh bị thương nữa.
Tần Khánh Đan phải mất một lúc lâu để bình tĩnh mới tìm lại được giọng nói của mình. Nhưng dù hô hấp đã bình thường thì bà cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với đứa con trai khiến người tức chết không cần đền mạng này nữa.
“Chiến Mục Hàng, sao Tần Khánh Đan này lại sinh ra một đứa ngu ngốc như con chứ! Con cô đơn cả đời cũng đáng lắm!”
Nói xong, bà liền tức tối dập máy.
Làm đi, cứ làm đi, làm cho vợ chạy mất luôn thì thằng nhóc thối này mới vui chứ gì!
Sau khi Chiến Mục Hàng rời đi, Lâm Tiêu ôm chặt Tô Thu Quỳnh vào lòng.
“Thu Quỳnh, em yên tâm, anh sẽ không để em phải chịu ấm ức đâu. Bây giờ anh sẽ đi mở họp báo luôn, anh sẽ nói rõ với tất cả mọi người rằng người trong video không thể nào là em.”
“Lâm Tiêu, anh đừng nhúng tay vào. Em muốn tự xử lý chuyện này.”
Tô Thu Quỳnh ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Tiêu vô cùng nghiêm túc: “Lâm Tiêu, anh đã giúp em rất nhiều rồi, em rất biết ơn, em...”
“Tô Thu Quỳnh, em muốn làm anh tức chết phải không?”
Lâm Tiêu giả vờ tức giận gào lên với Tô Thu Quỳnh. Quát xong, anh lại sợ dáng vẻ này của mình dọa tới cô. Mối quan hệ giữa cả hai vốn chưa ổn định, lỡ như dọa người ta chạy mất dép thì anh biết khóc với ai đây!
Thật ra, Lâm Tiêu là người đàn ông rất có khí phách đàn ông, phụ nữ trong giới, ai mà chẳng biết đạo diễn Lâm Tiêu điên cuồng và bá đạo mức nào!
Nhưng khi ở trước mặt Tô Thu Quỳnh, anh bằng lòng hạ thấp mọi tư thái, làm một người đàn ông bé nhỏ đi theo làm tùy tùng cho cô.
Ở trước mặt người phụ nữ mình yêu, dù người đàn ông có lạnh lùng và kiêu ngạo hơn nữa cũng bằng lòng để lộ ra mặt dịu dàng chu đáo.
“Thu Quỳnh, anh là người đàn ông của em! Em phải tập làm quen đứng sau lưng anh, để anh bảo vệ em!”
Vành mắt của Tô Thu Quỳnh lại không kìm được mà trở nên ướt át. Cô đã sống ngần ấy năm, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người nói với cô rằng bảo cô đứng phía sau anh ấy, anh ấy sẽ che chở cho cô.
Lúc trước cô đã quen tự xông vào núi đao biển lửa, một mình ngăn lại mọi dao súng mưa đạn. Bây giờ bỗng dưng nghe được câu này, thật sự rất ấm áp.
“Lâm Tiêu, cảm ơn anh.” Bỗng dưng giọng của Tô Thu Quỳnh trở nên rất thấp, cực kỳ thấp: “Lâm Tiêu, em sẽ thử đứng sau lưng anh.”
“Thu Quỳnh!”
Nghe cô nói thế, Lâm Tiêu lập tức mừng rỡ như điên, Tô Thu Quỳnh chịu mở lòng với anh rồi ư?
“Thu Quỳnh, Thu Quỳnh, Thu Quỳnh của anh…”
Trong lòng của Lâm Tiêu quá đỗi vui mừng, anh mừng rỡ là muốn hôn Tô Thu Quỳnh ngay.
Tô Thu Quỳnh cảm thấy lần này hình như cô đã thay đổi đôi chút rồi.
Lúc trước Lâm Tiêu hôn cô, vì cô không muốn làm cho anh khó chịu nên cũng không né tránh. Chẳng qua trong lòng lại điên cuồng muốn trốn chạy.
Nhưng lần này, đột nhiên cô lại không muốn trốn chạy nữa.