Dù Tô Thu Quỳnh có bình tĩnh đến đâu đi chăng nữa thì cô ấy cũng phải ngạc nhiên trước hành động lạ thường này của Kiều Hạ.
Hơn nữa, sao bỗng nhiên lại nhắc tới đám cưới của cô ấy và Lâm Tiêu thế?
Cô ấy và Lâm Tiêu ở bên nhau, chẳng những không bị chia rẽ đôi lứa các kiểu mà còn nhảy vọt tới kết hôn luôn. Bước nhảy lớn quá rồi đấy?
Tô Thu Quỳnh thật sự không muốn bàn bạc chuyện đám cưới gì với Kiều Hạ cả, cô ấy vừa định tìm cớ từ chối bà ấy thì Kiều Hạ đã kéo cô ấy về phía Tôn Lệ.
“Tôn Lệ, tôi và con dâu tôi phải bàn bạc chuyện hôn lễ kỹ càng, tôi xin nghỉ cho nó nhé!”
Kiều Hạ tự xin nghỉ giúp Tô Thu Quỳnh, Tôn Lệ nào dám không cho. Cô ta vội nói: “Chị Kiều, chị và Thu Quỳnh có chuyện gì thì cứ làm đi, lúc nào Thu Quỳnh rảnh thì trở lại quay phim cũng được.”
Tôn Lệ nói vậy xong khiến Tô Thu Quỳnh cũng chẳng thể mượn cớ đóng phim được nữa. Cô ấy nhìn sang Nhan Nhã Tịnh cầu cứu, nhưng cô lại đẩy cô ấy một cái, còn đánh mắt ra hiệu cô ấy mau đi.
Nhan Nhã Tịnh thật lòng thích chị đại Kiều Hạ, mẹ chồng ngầu như vậy, không cần thì đúng là kẻ ngốc! Cô chỉ ước gì Tô Thu Quỳnh nhanh chóng yêu đương với Lâm Tiêu, làm tên biến thái Chiến Mục Hàng kia tức chết luôn!
Đến Nhan Nhã Tịnh còn không giúp cô ấy, Tô Thu Quỳnh thật sự không còn trông mong gì nữa, đành để mặc Kiều Hạ kéo mình đến quán cà phê ở bên ngoài phim trường Tràng Tô.
Khi nãy Kiều Hạ dạy dỗ Bùi An Na, khí thế thật sự đáng sợ. Nhưng lúc bà ấy đối mặt với Tô Thu Quỳnh lại lập tức mặt mày rạng rỡ, trở thành bà mẹ chồng tốt kiểu mẫu của nước C.
“Thu Quỳnh à, lúc nãy…”
Nhớ lại vừa rồi mình nóng nảy như thế, Kiều Hạ bỗng thấy hơi ngượng, còn có chút lo lắng nữa: “Thu Quỳnh, lúc nãy có phải dì hung dữ quá không? Con đừng bị dì dọa sợ nhé. Dì chỉ hung dữ với người mình không thích thôi, sẽ không hung dữ với con dâu dì đâu. Thu Quỳnh, con yên tâm, dì chắc chắn không phải kiểu mẹ chồng độc ác. Con gả vào nhà chúng ta sẽ không có chuyện mẹ chồng nàng dâu đâu.”
“Dì Kiều, dì đâu có hung dữ, con còn thấy dì rất ngầu đấy ạ.”
Tô Thu Quỳnh cũng không thích nịnh nọt người khác, chỉ nói đúng sự thật.
Nghe cô ấy nói vậy, Kiều Hạ lập tức cười tươi như hoa, còn hơi tự luyến nói: “Thật ra dì cũng cảm thấy mình rất ngầu!”
Ý thức được điều gì đó, Kiều Hạ vội giả bộ nghiêm mặt, nói với Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, con và Nhục Nhục cũng sắp kết hôn rồi mà còn gọi mẹ là dì thì xa lạ quá. Thu Quỳnh, con nên gọi mẹ được rồi!”
Mẹ…
Tiến độ này nhanh quá vậy?
Còn nữa, Nhục Nhục là ai thế?
Kiều Hạ nhìn ra sự nghi hoặc của Tô Thu Quỳnh, vội lên tiếng giải thích: “Thu Quỳnh, chắc thằng nhóc thối Lâm Tiêu kia không dám nói với con đúng không? Nhục Nhục là tên cúng cơm của nó! Lúc mẹ mang thai Lâm Tiêu thì rất thích ăn thịt nên sau khi sinh nó ra mẹ gọi nó là Nhục Nhục luôn.”
Khóe miệng của Tô Thu Quỳnh không kìm được run rẩy: “Cái tên này rất đặc biệt ạ.”
Cô thật sự không tưởng tượng ra dáng vẻ một người vạm vỡ như Lâm Tiêu bị người ta gọi là Nhục Nhục thì sẽ thế nào.
“Mẹ cũng thấy cái tên này nghe khá hay. Thế nào, Thu Quỳnh, có phải mẹ chồng tương lai của con rất sáng tạo đúng không?” Kiều Hạ kiêu ngạo lên tiếng.
“Dì Kiều, bây giờ con và Lâm Tiêu còn chưa nghĩ tới chuyện kết hôn, tụi con…”
“Thằng nhóc thối Nhục Nhục kia đúng là vô dụng mà!” Kiều Hạ kích động cắt ngang lời Tô Thu Quỳnh: “Lâu như thế rồi mà cũng không giải quyết nổi một cô vợ. Sao Kiều Hạ này lại sinh ra thằng con ngu ngốc thế chứ? Mẹ thật sự nghi ngờ lúc đầu ở bệnh viện bế nhầm nó đấy!”
“Không, không phải bế nhầm, có thể nó là hàng tặng kèm cũng nên!”
Tô Thu Quỳnh: “…”
Cô phải hắng giọng liên tục mới tìm lại được giọng nói của mình: “Dì Kiều, thật ra con chưa từng nghĩ mình sẽ kết hôn với Lâm Tiêu. Chắc dì cũng từng nghe nói về quá khứ của con rồi, người như con không xứng với anh ấy.”
“Thu Quỳnh, quá khứ của con ấy à? Ý con nói là con từng ngồi tù hay từng kết hôn thế?”
Kiều Hạ nhìn Tô Thu Quỳnh đầy nghiêm túc, bà ấy gần như gằn từng chữ: “Thu Quỳnh, con từng kết hôn và từng ngồi tù oan đều không phải lỗi của con. Không ai trong nhà họ Lâm chúng ta cảm thấy con không xứng với Nhục Nhục. Thật đó, Thu Quỳnh, chỉ cần con không xem nhẹ bản thân thì chẳng ai coi thường con cả. Hơn nữa, Thu Quỳnh, thực ra bây giờ là Nhục Nhục nhà chúng ta không lọt vào mắt con.”
Chỉ cần con không xem nhẹ bản thân thì chẳng ai coi thường con cả…
Vành mắt của Tô Thu Quỳnh ươn ướt, Nhan Nhã Tịnh cũng từng nói như thế với cô. Hôm nay, không ngờ Kiều Hạ cũng nói câu này với mình.
Không còn gì bàn cãi nữa, bất kể Lâm Tiêu hay Kiều Hạ đều mang tới cho cô quá nhiều sự ấm áp. Sao người nhà họ lại tốt thế cơ chứ? Tốt đến mức cô cũng không biết phải làm sao.
“Thu Quỳnh, hôm nay mẹ tới đây, không phải ép con phải gả cho Nhục Nhục. Mẹ mong con có thể mở rộng lòng mình, cho Nhục Nhục nhà chúng ta một cơ hội. Mẹ cũng từng ly hôn, ba Nhục Nhục là người chồng thứ hai của mẹ, cũng là người mà mẹ thật sự muốn dắt tay cả đời.”
“Thu Quỳnh, có lẽ có người cả đời chỉ yêu một người cho tới đầu bạc răng long. Nhưng chưa chắc tất cả mọi người đều chỉ yêu ai đó cả đời. Con cho rằng kiếp này mình sẽ không buông bỏ được người mà mình từng yêu kia. Đến khi vật đổi sao dời, con sẽ phát hiện thì ra mình vẫn có thể gặp được tình yêu.”
“Thu Quỳnh, cuộc hôn nhân đầu tiên của mẹ cũng làm mẹ mình đầy thương tích. Mẹ từng nghĩ cả đời này mình cứ như vậy, kiếp này chỉ có thể đau khổ giãy dụa trong chiếc lồng chất đầy thù hận. Sau khi ly hôn, mẹ gặp ông Lâm của mẹ, lúc đó mẹ mới phát hiện thì ra mẹ cũng có thể được nâng niu như thế, quả thật không phải người đàn ông nào cũng như nhau.”
“Thu Quỳnh, mẹ từng rất yêu chồng cũ của mình. Mẹ cũng cho rằng dù hận ông ta đến mức nào, mẹ cũng không buông bỏ được. Nhưng sau này mẹ mới phát hiện mình đã buông được rồi. Đó chẳng qua chỉ là thời thanh xuân yêu đương mù quáng của mẹ. Ông Lâm càng đáng dắt tay cùng mẹ tới già hơn, mà mẹ cũng yêu ông ấy.”
“Thu Quỳnh, tâm tình của mỗi người đều khác nhau, cho nên cách xử lý vấn đề cũng khác. Mẹ nói những lời này không phải buộc con phải giống như mẹ, yêu người đàn ông thứ hai trong đời mình. Mẹ chỉ mong con đừng để gông xiềng của quá khứ ràng buộc mình cả đời.
“Thu Quỳnh, người sống không thể đeo đuổi quá khứ mãi được, phải nhìn về tương lai. Mục Hàng đã là quá khứ của con rồi, Nhục Nhục mới là trời đất dài lâu của con ở kiếp này.”
Sau khi thưởng thức cà phê cùng Kiều Hạ xong, Tô Thu Quỳnh cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Hình như cô thật sự là thế, sau khi ra tù, cô lại tự đeo gông xiềng cho chính mình. Cô hận Chiến Mục Hàng, nhưng đồng thời cũng không dám mở lòng yêu một người đàn ông khác.
Vì một người đàn ông làm tổn thương bản thân đến thương tích đầy mình mà từ đó vứt bỏ niềm vui cả đời, cô cần gì phải làm như thế chứ!
Nhưng không dễ để đón nhận một người đàn ông khác.
Tô Thu Quỳnh quay xong phân cảnh hôm nay liền về thẳng Tầm Viên cùng với Nhan Nhã Tịnh.
Hai người họ cũng không ngờ tối nay lại xảy ra một chuyện lớn, đủ để phá hủy hoàn toàn mọi cố gắng của Tô Thu Quỳnh, lấy đi hết thảy ánh sáng trong cuộc đời cô, khiến cô hoàn toàn không thể ngóc đầu lên nổi!