“Sao bà Lâm lại đến đây?”
“Chẳng lẽ là vì Tô Thu Quỳnh ư?”
Mấy nhân viên trong đoàn làm phim thủ thỉ kháo nhau: “Lẽ nào Tô Thu Quỳnh đúng là đeo bám được đạo diễn Lâm nên chọc giận bà Lâm thật à? Tôi mà là bà Lâm thì tôi cũng không chịu nổi cậu con trai xuất sắc của mình bị một người phụ nữ đã li hôn còn từng ngồi tù đeo bám đâu!”
Tô Thu Quỳnh cau mặt. Đôi môi cô cũng không khỏi trắng bệch đi.
Cô từng nghĩ về một ngày nào đó, mẹ của Lâm Tiêu sẽ đến tìm cô, ra lệnh nghiêm cấm cô tiếp tục ở gần Lâm Tiêu. Nhưng cô chỉ không ngờ mẹ của Lâm Tiêu lại đến tìm cô trong hoàn cảnh này, gây khó dễ cho cô trước mặt bao người.
“Thu Quỳnh, cậu vào phòng nghỉ trước đi, chỗ này cứ để tớ lo.” Nhan Nhã Tịnh cũng đã đoán được mục đích Kiều Hạ đến đây. Cô không muốn Tô Thu Quỳnh chịu hờn tủi giữa đám đông nên nhẹ nhàng nói với cô ấy.
“Nhã Tịnh, tớ không sao. Cái gì phải đến rồi cũng đến thôi.”
Tô Thu Quỳnh ung dung đứng dậy. Sau khi quyết định dũng cảm đối diện, vẻ mặt cô ấy cũng trở nên bình thản hơn hẳn.
Dù sao chăng nữa cũng không phải lần đầu tiên cô ấy bị người ta chỉ trích giữa đám đông. Nhiều lần rồi dần dần cũng tê dại. Huống chi, trong cuộc tình của cô ấy với Lâm Tiêu, cô ấy vốn là người đuối lí, bị mẹ của Lâm Tiêu trách móc cũng đáng đời cô ấy thôi.
Thấy Kiều Hạ cách Tô Thu Quỳnh mỗi lúc một gần, Bùi An Na hết sức hả hê. Chuyện cô ta vừa kể rằng Kiều Hạ ghét Tô Thu Quỳnh là bịa đặt, nhưng nghĩ bằng ngón chân thì cô ta cũng có thể đoán ra được thái độ của Kiều Hạ với loại phụ nữ từng li hôn như Tô Thu Quỳnh.
Nụ cười hớn hở khi thấy người ta gặp nạn rạng rỡ trên gương mặt Bùi An Na: “Con người ta ấy mà, thật sự không thể mặt dày mày dạn quá. Đi khắp nơi quyến rũ đàn ông, giờ đến mức mẹ người ta tìm đến tận nơi rồi. Đúng là mất mặt!”
“Tô Thu Quỳnh, tôi an ủi cô trước nhé. Lát nữa bị bà Lâm vả mặt cho, cô đừng khóc lóc trước mặt chúng tôi đấy. Có muốn khóc thì trốn vào xó mà khóc thầm. Khóc trước mặt chúng tôi, chúng tôi sợ phải xấu hổ cùng cô mất!”
Bùi An Na vừa nói dứt lời, mấy nhân viên trong đoàn thường ngày có quan hệ khá tốt với cô ta cũng không nhịn được lên tiếng.
“Tô Thu Quỳnh quyến rũ đạo diễn Lâm thật đấy à? Cô ta cũng gớm ghê thật. Vừa cầu xin cậu Chiến hồi tâm chuyển ý vừa không quên quyến rũ cả người anh em tốt của cậu ấy. Kiểu người gì thế?”
“Phải đấy. Đúng là mặt dày nhất trần đời. Quý bà chồng chê này của đoàn phim chúng ta đúng là nhất!”
“Mọi người nói xem bà Lâm sẽ dạy dỗ cô ta thế nào? Liệu có đáp thẳng tờ chi phiếu vào mặt, bảo cô ta cút xéo khỏi thế giới của đạo diễn Lâm không?”
“Theo tôi thì không đâu. Tôi thấy bà Lâm sẽ vung thẳng tay tát cho lật mặt thì có!”
“Ha ha ha…”
Nghe đám đông xung quanh phá lên cười đầy ác ý, Nhan Nhã Tịnh tức đến nỗi muốn đánh người, nhưng bạo lực không giải quyết được tất thảy vấn đề. Nếu Kiều Hạ làm khó Tô Thu Quỳnh trước mặt mọi người thật, cô ấy sẽ không thể tiếp tục ở lại đoàn phim nữa.
Nhan Nhã Tịnh cũng không thể ném thẳng Kiều Hạ ra ngoài được. Cô đành chuyển ngòi nổ về phía mình, trước khi Kiều Hạ lên tiếng.
“Bà Lâm, bà đến đoàn phim chúng tôi có việc gì à?” Nhan Nhã Tịnh che chắn trước mặt Tô Thu Quỳnh, lạnh lùng cất tiếng.
“Là Nhan Nhã Tịnh đúng không?” Kiều Hạ gỡ cặp kính râm to sụ khỏi mũi. Bà ấy vô cùng mừng rỡ nắm lấy tay Nhan Nhã Tịnh, quan sát cô một vòng từ trên xuống dưới: “Nhã Tịnh, Vân Hiên từng cho cô xem ảnh của cháu rồi. Không ngờ người thật còn đẹp hơn trong ảnh nữa!”
Nhan Nhã Tịnh: “...”
Bà Lâm này xuất chiêu hơi trái khoáy đấy nhỉ? Đáng lý ra nếu bà ấy đã đến tìm Tô Thu Quỳnh thì phải điều tra về Tô Thu Quỳnh, cũng nên biết rằng cô là bạn thân của Tô Thu Quỳnh mới đúng chứ.
Bà ấy nên có thái độ đầy thù địch với bạn thân của Tô Thu Quỳnh chứ sao lại nhiệt tình như thế này?
Ban đầu Nhan Nhã Tịnh còn nghĩ, nếu bà Lâm này thực sự vô lý, cho dù què quặt thì cô cũng phải vật nhau với bà ấy. Nhưng giơ tay ra không ai đánh người cười. Kiều Hạ cười rạng rỡ với cô như thế, cô thật sự không thể dùng bạo lực với bà ấy được.
Kiều Hạ niềm nở ngắm nghía Nhan Nhã Tịnh một lúc, rồi vội vàng buông tay cô ra: “Nhã Tịnh, mấy hôm nữa rồi chúng ta nói chuyện đàng hoàng sau nhé! Cô mời cháu và Vân Hiên uống cà phê. Còn hôm nay cô còn việc rất quan trọng phải làm!”
Có vẻ như lúc này Kiều Hạ mới đi vào chủ đề chính. Quả nhiên, ngay giây sau, Kiều Hạ đã xông đến trước mặt Tô Thu Quỳnh.
Thấy Kiều Hạ đứng ngay trước Tô Thu Quỳnh, đa số mọi người trong đoàn làm phim đều bật sẵn chế độ hóng hớt. Người phụ nữ bị chồng giàu bỏ đeo bám con trai người ta, mẹ người ta tìm đến tận nơi làm ầm lên. Quá nóng hổi!
Nhan Nhã Tịnh cũng nhìn chằm chằm Kiều Hạ đầy cảnh giác. Nếu như Kiều Hạ dám tát Tô Thu Quỳnh giữa đám đông, cho dù xúc phạm đến nhà họ Lâm thì cô cũng phải đáp trả!
Hiện giờ, người đắc ý nhất chắc phải là Bùi An Na. Sợ mọi người quên bẵng đi sự tồn tại của mình, động tác của cô ta còn nhanh hơn cả Kiều Hạ, hớt hải xông đến trước mặt bà ấy.
“Bà Lâm, tôi là Bùi An Na. Sau này bà cứ gọi tôi là An Na là được.”
Bùi An Na nắm tay Kiều Hạ để lấy lòng, điệu bộ ngoan ngoãn chuẩn con dâu tương lai.
Rõ ràng Kiều Hạ không ngờ bỗng dưng trước mặt mình lại mọc lên một nhân vật như Bùi An Na, bà ấy hơi ngẩn người, chợt quên không rút cánh tay bị Bùi An Na nắm lại.
Thấy Kiều Hạ không có ý định rút tay về, Bùi An Na bỗng cảm thấy Kiều Hạ có ấn tượng tốt với mình.
Mẹ chồng tương lai trong tâm tưởng có ấn tượng tốt với cô ta như vậy, hiển nhiên cô ta cũng phải thể hiện cho tốt.
“Bà Lâm, bà đến để dạy dỗ Tô Thu Quỳnh, đúng không? Bà Lâm, tôi cũng cảm thấy Tô Thu Quỳnh quá đáng, một người bị chồng bỏ bẩn thỉu như cô ta mà còn mơ hão trở thành người phụ nữ của anh Lâm. Đúng là viển vông!”
“Nhưng bà Lâm ạ, cho dù muốn dạy dỗ Tô Thu Quỳnh thì bà cũng đừng tức giận thật. Tức giận có hại cho sức khỏe. Tức ốm người ra đấy thì gay to!”
Thấy Kiều Hạ đầy giận dữ thở hổn hển không nói gì, Bùi An Na biết, chắc chắn Kiều Hạ đang tức tối bởi hành vi vô liêm sỉ của Tô Thu Quỳnh. Cô ta tiếp tục nắm tay Kiều Hạ, nỗ lực chia rẽ: “Có những lời mà tôi biết là tôi không nên nói nhiều, nhưng thấy anh Lâm bị loại phụ nữ vô liêm sỉ này đeo bám, tôi đau lòng lắm!”
“Bà không biết Tô Thu Quỳnh vô liêm sỉ đến thế nào đâu. Để nổi tiếng mà cô ta còn leo cả lên giường đạo diễn Chu. Mấy ngày trước ở Lam Điều, chính mắt tôi trông thấy cô ta quyến rũ đạo diễn Chu trong WC. Cảnh tượng đó đúng là chướng tai gai mắt!”
Thấy mặt Kiều Hạ mỗi lúc một đỏ au, Bùi An Na vội vàng ra vẻ ngoan hiền, chu đáo vỗ về bà ấy: “Bà Lâm, bà đừng giận nữa! Tức giận vì loại phụ nữ như Tô Thu Quỳnh không đáng đâu! Bà Lâm, cũng xin bà cứ yên tâm. Sau này tôi sẽ trông chừng anh Lâm cẩn thận, không để loại phụ nữ vô liêm sỉ như thế này đeo bám lấy anh ấy nữa!”
Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi An Na chợt đầy vẻ bẽn lẽn: “Bà Lâm ạ, thật ra, thật ra tôi với anh Lâm đang yêu nhau. Tôi… tôi là người phụ nữ của anh Lâm. Bà Lâm, bà yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm lo chu đáo cho anh Lâm.”
Chát!
Một cái tát giáng thẳng lên mặt Bùi An Na.
Kiều Hạ tức run cả người. Bà ấy lạnh lùng nhìn chằm chằm Bùi An Na: “Cô vừa nói ai vô liêm sỉ? Cô nói ai bẩn thỉu, rác rưởi! Có gan thì cô nói lại lần nữa tôi nghe xem!”