Nhìn thấy sự đau đớn rõ ràng trong mắt Tô Thu Quỳnh, trái tim Chiến Mục Hàng nghẹn lại, nhưng anh ta vẫn nói tiếp: “Tô Thu Quỳnh, chuyện em và Chiến Mục Hàng anh từng kết hôn, cả thiên hạ đều biết, em cảm thấy gia tộc như nhà họ Lâm sẽ để Lâm Tam cưới một người phụ nữ từng ly hôn, từng phá thai sao?”
“Tô Thu Quỳnh, về bên anh đi! Lâm Tiêu không thể cưới em một cách danh chính ngôn thuận, nhưng Chiến Mục Hàng anh thì có thể, Chiến Mục Hàng anh có thể nói cho cả thế giới biết rằng em là người vợ mà Chiến Mục Hàng anh yêu nhất!”
Tô Thu Quỳnh cắn chặt môi, cô không trả lời ngay lập tức.
Tuy cô rất chán ghét Chiến Mục Hàng, nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng lời anh ta vừa nói không sai, một gia tộc như nhà họ Lâm không thể nào để Lâm Tiêu cưới cô được.
Nhưng thực ra cô sớm đã biết điều này rồi.
Tô Thu Quỳnh cô kiêu ngạo như vậy, đương nhiên không thể làm tình nhân không thể lộ mặt của một người đàn ông được.
Tô Thu Quỳnh cảm thấy mình hơi vô liêm sỉ. Dù cô đã biết rõ những điều này từ lâu nhưng vẫn đồng ý làm bạn gái của Lâm Tiêu, nói cái gì mà muốn dùng cả đời để báo đáp Lâm Tiêu. Thực ra, ý nghĩa thực sự chẳng phải là cô đang muốn đòi hỏi sự ấm áp mà Lâm Tiêu cho cô, nhưng lại không muốn trao cho anh trái tim của mình một cách hoàn chỉnh ư?
Ở một khía cạnh nào đó, cô đối với Lâm Tiêu, đúng là còn ghê tởm hơn Chiến Mục Hàng đối với cô.
“Tôi không quan tâm.”
Đương nhiên là Tô Thu Quỳnh sẽ không để Chiến Mục Hàng đắc ý, cô nói trái với lòng mình: “Chiến Mục Hàng, tôi không quan tâm! Tôi yêu Lâm Tiêu, cho dù không danh không phận thì cả đời này tôi cũng phải ở bên anh ấy!”
“Yêu?” Chiến Mục Hàng cười khẩy: “Tô Thu Quỳnh, em có biết Lâm Tam là người như thế nào không, mà em dám nói là yêu?”
“Chiến Mục Hàng, Lâm Tiêu là người như thế nào, không cần anh phải nhắc nhở tôi. Cho dù người khác nghĩ gì về anh ấy, nhưng chỉ cần tôi cảm thấy anh ấy tốt là đã đủ rồi!”
“Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu từng có rất nhiều phụ nữ, em không quan tâm sao? Lúc mới học cấp hai Lâm Tiêu đã từng chơi NP với phụ nữ, em cũng không quan tâm sao?”
“Tôi không quan tâm!” Tô Thu Quỳnh cắn răng, gằn giọng nói từng câu từng chữ một.
Chiến Mục Hàng thực sự bị người phụ nữ Tô Thu Quỳnh này chọc tức tới mức muốn nổ tung ngay tại chỗ. Thực ra anh ta còn định nói, Tô Thu Quỳnh, em nhìn anh đi, em xem anh tốt biết bao, cho dù anh mắc sai lầm nhưng cơ thể anh sạch sẽ, từ đầu tới cuối, anh chỉ có một người phụ nữ là Tô Thu Quỳnh em mà thôi.
Nhưng anh ta kiêu ngạo, anh ta không nói ra được lời mất mặt như vậy, anh ta chỉ có thể nghiến răng kêu ken két hơn cả Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, em yêu Lâm Tiêu đến vậy, yêu đến mức sẵn lòng làm cả tình nhân, đến cả thể diện cũng không cần sao!”
“Đúng vậy, tôi yêu Lâm Tiêu, yêu đến mức không cần cả thể diện, cho nên Chiến Mục Hàng, bây giờ anh có thể cút đi được rồi!”
Chiến Mục Hàng bị Tô Thu Quỳnh làm cho tức tới mức thực sự muốn bỏ đi, nhưng cho dù anh ta có bỏ đi thì cũng phải dẫn theo cả Tô Thu Quỳnh.
Anh ta sẽ không để Tô Thu Quỳnh quay trở lại bên Lâm Tiêu nữa, anh ta sẽ không để Tô Thu Quỳnh trải qua một “đêm xuân tình” cùng Lâm Tiêu thêm lần nào nữa.
Cứ tiếp tục để Lâm Tiêu chiếm lấy Tô Thu Quỳnh, anh ta sẽ chết mất!
Chiến Mục Hàng đột ngột khiêng Tô Thu Quỳnh lên vai, mặc kệ tất cả mà đi về phía lối VIP.
“Chiến Mục Hàng, đồ điên nhà anh, anh thả tôi xuống mau!”
Tô Thu Quỳnh dồn sức giãy dụa, nhưng sức lực của Chiến Mục Hàng quá lớn, cho dù cô có đánh anh ta, cấu anh ta hay là đá anh ta, anh ta vẫn khiêng cô thật chặt, vững vàng như núi.
“Tô Thu Quỳnh, phải, anh điên rồi! Cho dù anh có điên thì cũng sẽ không buông em ra nữa!”
Chiến Mục Hàng cố chấp đặt Tô Thu Quỳnh vào trong xe, để tránh cho cô nhảy khỏi xe, anh ta còn khóa an toàn ở bên ngoài.
Lúc đạp chân ga, Chiến Mục Hàng không nhịn được mà quay người nhìn ra ghế đằng sau, Tô Thu Quỳnh lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta, anh ta không thể nào hình dung được đó là ánh mắt như thế nào.
Chán ghét? Căm hận?
Tóm lại, ánh mắt của Tô Thu Quỳnh khiến Chiến Mục Hàng khó chịu từ tận đáy lòng, thứ trong lồng ngực kia đau đến co rút. Anh ta biết rõ trong lòng, rằng Tô Thu Quỳnh chắc chắn rất hận anh ta, rằng trong lòng cô, anh ta chắc chắn còn ghê tởm hơn thằng già buồn nôn thô tục Chu Tuấn Hùng kia. Nhưng phải làm sao đây, cho dù Tô Thu Quỳnh có coi anh ta là mãnh thú kinh hoàng thì anh ta cũng không thể buông tay được!
Khoảng thời gian trước, đúng thật là anh ta muốn chiều theo ý Tô Thu Quỳnh, cố gắng lấy lòng Tô Thu Quỳnh, để cô thay đổi cái nhìn về anh ta.
Nhưng Tô Thu Quỳnh đêm nào cũng ở bên Lâm Tiêu, cô chẳng nhìn anh ta lấy một cái, tất cả sự cố gắng của anh ta đều vô ích.
Anh ta không thể tiếp tục cứ thế thuận theo Tô Thu Quỳnh được nữa, nếu anh ta cứ tiếp tục thuận theo cô thì sẽ chỉ thành toàn cho cô và Lâm Tiêu thôi.
Mà anh ta, cho dù rơi xuống địa ngục vô tận cũng không thể chắp tay tặng Tô Thu Quỳnh cho Lâm Tiêu được.
Cho nên, anh ta chỉ có thể dùng cách ngu ngốc nhất, nhốt Tô Thu Quỳnh bên cạnh anh ta để thể hiện, lấy lòng một cách vụng về, để cô nhìn thấy sự thay đổi của anh ta, thấy mặt tốt của anh ta.
Lúc Tô Thu Quỳnh lạnh lùng chế nhạo anh ta, trái tim Chiến Mục Hàng như bị dao cứa. Nhưng Tô Thu Quỳnh bỗng nhiên yên lặng như vậy, không nói không rằng, Chiến Mục Hàng cũng thấy hoảng sợ từ tận đáy lòng.
Trước giờ anh ta lạnh lùng kiệm tời, tiếc chữ như vàng, nhưng ở trước mặt Tô Thu Quỳnh lại trở thành một kẻ lắm chuyện.
Anh ta cất lời với trái tim đang thấp thỏm: “Tô Thu Quỳnh, là lỗi của anh, anh không nên cưỡng bức em hết lần này đến lần khác, càng không nên nghe lời nói từ một phía của An Tình, tống em vào tù.”
“Tuy rằng lúc em ở trong tù không phải anh cho người hành hạ em, nhưng anh vẫn là kẻ đầu sỏ khiến em tổn thương. Tô Thu Quỳnh, anh biết anh sai rồi, anh hối hận vì đã làm như thế, em có thể đừng hoàn toàn kết tội tử hình cho anh được không? Tô Thu Quỳnh, anh cầu xin em, cho anh một cơ hội sửa đổi đi.”
“Chiến Mục Hàng, anh nói xem anh có nực cười không chứ?” Tô Thu Quỳnh cười đầy mỉa mai: “Nếu như anh đã biết mình làm sai thì không nên đã sai rồi lại sai tiếp, ép buộc tôi một lần nữa!”
“Chiến Mục Hàng, anh dừng xe lại ngay! Tôi muốn quay về!”
Vốn dĩ Chiến Mục Hàng còn đang phải cố ép bản thân bình tĩnh lại để nói chuyện tử tế với Tô Thu Quỳnh, bây giờ nghe thấy Tô Thu Quỳnh muốn quay về tìm Lâm Tiêu, anh ta lập tức không thể giữ được dáng vẻ bình tĩnh nữa.
“Tô Thu Quỳnh, anh sẽ không để em trở lại bên cạnh Lâm Tiêu nữa đâu!”
Tô Thu Quỳnh dồn sức kéo mạnh nắm cửa, nhưng Chiến Mục Hàng đã cài khá an toàn rồi, cô không mở ra được.
Tô Thu Quỳnh hận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Chiến Mục Hàng, anh đúng là vô phương cứu chữa rồi! Cho tôi xuống xe mau! Tôi muốn xuống xe!”
“Đúng, Tô Thu Quỳnh anh vô phương cứu chữa luôn rồi!” Trong giọng nói của Chiến Mục Hàng là tiếng than thở nặng nề, giọng điệu của anh ta cũng đột nhiên dịu đi, mang theo ma lực mê hoặc lòng người: “Tô Thu Quỳnh, anh yêu em đến vô phương cứu chữa.”
Tô Thu Quỳnh hơi sững sờ, nếu như là Tô Thu Quỳnh trước khi ngồi tù, Chiến Mục Hàng nói với cô bằng chất giọng si tình như thế này, cô chắc chắn sẽ cảm động đến mức cho dù anh ta có mắc lỗi gì thì cô cũng sẽ tha thứ không chút do dự.
Nhưng Tô Thu Quỳnh bây giờ, trái tim đã lạnh đi rồi, đã cứng rắn rồi, tê liệt rồi. Viên đạn bọc đường của Chiến Mục Hàng không thể sưởi ấm được cô.
Tô Thu Quỳnh nhắm mắt lại, cô lười nói chuyện tiếp với Chiến Mục Hàng, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lâm Tiêu. Cô cảm thấy mình thực sự rất ích kỷ, rõ ràng không yêu Lâm Tiêu, nhưng nghĩ tới Lâm Tiêu sẽ tới cứu cô thì cô lại có thể yên tâm.
Từ khi nào mà cô lại học cách làm một trà xanh đòi hỏi hơi ấm từ người khác một cách không chút kiêng dè nào như thế?
Sau khi tự chán ghét bản thân, Tô Thu Quỳnh bị Chiến Mục Hàng cưỡng ép khiêng vào trong biệt thự Bán Sơn. Ngay lúc Chiến Mục Hàng mở cửa phòng khách ra, Tô Thu Quỳnh bị tình hình bên trong dọa cho giật nảy mình.
Trong phòng khách lại có hàng chục... người phụ nữ trang điểm lộng lẫy!