“Cái gì?” Nhạc Dũng ấn mạnh mi tâm: “Chuyện khi nào vậy?”
“Chắc... chắc là chuyện trước đây rất lâu rồi.” Người ở đầu bên kia điện thoại nói lắp bắp.
“Chuyện trước đây rất lâu vậy mà bây giờ các ông mới phát hiện!”
“Trợ lý Nhạc, chúng tôi vẫn luôn nghĩ rằng người trong phòng bệnh là Nhan Vũ Trúc, nhưng thực ra người trong phòng bệnh không phải là cô ta.”
“Không phải là cô ta thì là ai!”
“Là Nhan Bích Loan.”
Sau khi cúp máy, trong lòng Nhạc Dũng lập tức nảy sinh một dự cảm không lành, anh ta không ngờ rằng anh ta và Cao Bắc Vinh đã sắp xếp đưa Nhan Vũ Trúc vào bệnh viện tâm thần rồi, vậy mà Nhan Vũ Trúc vẫn có thể giở trò mận chết thay đào, trốn ra bên ngoài.
Hơn nữa rất có khả năng cô ta đã trốn ra ngoài được một khoảng thời gian không ngắn rồi.
Đáng lý ra, Nhan Vũ Trúc hận Nhan Nhã Tịnh tận xương, nếu như cô ta có được tự do thì cô ta chắc chắn sẽ nghĩ cách trả thù Nhan Nhã Tịnh. Nhưng thời gian lâu như vậy rồi mà cô ta mãi vẫn không hành động, vì sao?
Nhạc Dũng nhanh chóng động não, trong đầu anh ta bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ rất đáng sợ.
Nếu như Nhan Vũ Trúc vẫn còn là Nhan Vũ Trúc trước đây, muốn tìm được cô ta thì không khó.
Nhưng nếu như Nhan Vũ Trúc thay đổi bề ngoài thì sao!
Nhan Vũ Trúc đã ở trong bệnh viện tâm thần hơn một trăm ngày rồi, nhỡ đâu ngay từ khi bắt đầu cô ta đã trốn ra ngoài, thời gian lâu như vậy đủ để cô ta đổi sang một khuôn mặt mới. Nếu như Nhan Vũ Trúc thực sự đổi mặt, muốn tìm được cô ta thì khó như lên trời!
Hơn nữa còn khó lòng phòng bị!
Với sức mạnh của một mình Nhan Vũ Trúc, cô ta không thể trốn ra khỏi bệnh viện tâm thần được canh giữ nghiêm ngặt được, rốt cuộc là ai đã giúp Nhan Vũ Trúc?
Nhạc Dũng không thể tìm ra được Nhan Vũ Trúc ngay lập tức, anh ta chỉ có thể tăng thêm người bảo vệ Nhan Nhã Tịnh, tránh cho xuất hiện tình huống như ngày hôm nay một lần nữa, cũng phòng ngừa Nhan Vũ Trúc đâm sau lưng!
Trên người Nhan Nhã Tịnh chảy rất nhiều máu, nhưng may mà cô chỉ toàn là vết thương ngoài da, bác sĩ Giang nói chỉ cần chú ý đừng để bị nhiễm trùng thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Xác định Nhan Nhã Tịnh không có nguy hiểm gì lớn, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đều thở phào một hơi.
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ lặng lẽ chú ý thấy, tuy rằng Lưu Thiên Hàn ở lại Tầm Viên nhưng không hề có ý muốn chăm sóc Nhan Nhã Tịnh, chỉ ở trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ với Nhạc Dũng.
Công ty Giang Kiến Huy có việc nên đã hoành tráng rút lui. Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đều nhất trí cho rằng bây giờ lại tới lúc nam phụ hoành tráng lên sàn rồi.
Lâm Tư Hãn đang rảnh tới mức toàn thân chuột rút, nhận được cuộc gọi của Nhan An Bảo, cậu ta lập tức như được tiêm máu gà, lái chiếc siêu xe màu hồng đồng bóng của mình phóng nhanh như chớp đến Tầm Viên.
Vừa vào phòng khách, Lâm Tư Hãn đã vô cùng nôn nóng hô lên: “Nhã Tịnh đâu rồi? Tôi nghe nói Nhã Tịnh bị thương, giờ Nhã Tịnh thế nào rồi?!”
Lời này của Lâm Tư Hãn vốn dĩ chỉ là tìm cảm giác tồn tại thôi, không cần người khác trả lời, cho nên không đợi Lưu Thiên Hàn và Nhạc Dũng lên tiếng cậu ta đã lao lên tầng như một cơn gió thổi.
Nhan An Bảo đã đợi ở lối cầu thang, cậu bé nhìn Lưu Thiên Hàn dưới tầng một cái, sau đó nói với Lâm Tư Hãn: “Chú Tư Hãn, chú tới rồi ạ! Mẹ cháu bị thương, mẹ yếu ớt lắm, chú phải chăm sóc cho mẹ cháu thật cẩn thận đấy nhé.”
Tầm mắt của Nhan An Mỹ cũng dính chặt lên mặt Lưu Thiên Hàn: “Chú Tư Hãn, lúc con gái bị thương là lúc yếu ớt nhất! Chú nhất định phải khiến tâm hồn nhỏ bé của mẹ cháu cảm thấy ấm áp nhé!”
“Mấy bé cưng cứ yên tâm, chú nhất định sẽ chăm sóc cho Nhã Tịnh thật tốt!” Lâm Tư Hãn vỗ lồng ngực bảo đảm: “Chú nhất định sẽ dùng sự nhiệt tình như lửa của chú để làm ấm áp trái tim bị nhốt trong băng ngàn năm của Nhã Tịnh!”
Sự nhiệt tình như lửa...
Trái tim bị nhốt trong băng ngàn năm...
Khóe miệng của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ không kìm được mà run rẩy, cái kiểu diễn xuất này đúng là không phải khoa trương ở mức bình thường thôi đâu!
Sau này khi mời nam phụ xuất hiện, có phải hai đứa chúng nó nên viết kịch bản sẵn cho Lâm Tư Hãn không vậy?
Lưu Thiên Hàn bị sự nhiệt tình như lửa của Lâm Tư Hãn kích thích, vẫn còn ngồi ở sofa trong phòng khách. Nhìn thấy cậu ta ôm một bó bách hợp lớn lao ầm ầm vào, tâm trạng Lưu Thiên Hàn đã đủ khó chịu rồi, bây giờ nghe thấy cậu ta nói cái gì mà nhiệt tình như lửa, trong lòng anh càng khó chịu như bị kim đâm.
Ha!
Lại còn nhiệt tình như lửa?
Đã bị thương thành thế này rồi, còn rực lửa được nữa à!
Mẹ kiếp, khẩu vị của hai người này cũng nặng quá rồi đấy!
Lưu Thiên Hàn bị sự nhiệt tình như lửa này kích thích cho cả người đều khó chịu. Anh đứng phắt dậy, đi về phía phòng Nhan Nhã Tịnh. Anh đang muốn xem thử xem, một người bệnh thì có thể nhiệt tình như lửa kiểu gì!
Thấy tất cả hành động của Lưu Thiên Hàn, khóe môi Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhếch lên nụ cười như hồ ly nhỏ.
Nhưng để hiệu quả xuất hiện của nam phụ càng tốt hơn, hai đứa vẫn quyết định giả vờ giả vịt ngăn Lưu Thiên Hàn một lần.
“Bác hai, bác không ở dưới phòng khách uống trà đi, sao lại lên tầng vậy ạ?” Nhan An Bảo chặn trước mặt Lưu Thiên Hàn, ra vẻ bé cưng tò mò.
Đương nhiên Lưu Thiên Hàn sẽ không nói rằng anh muốn lên ngăn cản người nào đó nhiệt tình như lửa, anh điềm đạm trả lời: “Phòng khách ngột ngạt quá, lên tầng đi dạo.”
Nghe thấy lời này của Lưu Thiên Hàn, khuôn mặt lạnh lùng của Nhan An Bảo suýt chút nữa thì không giữ nổi, đi dạo dưới tầng sáng sủa thoáng đãng biết bao nhiêu, lần đầu tiên cậu bé nghe thấy người khác bảo lên tầng đi dạo đấy.
Nhan An Bảo không nói gì, cậu bé sợ vừa cất lời sẽ không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng mất.
Còn cô nhóc giỏi biểu diễn Nhan An Mỹ này lại kịp thời bình tĩnh lại, cô bé nói với bằng vẻ vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn: “Bác hai, phòng khách ngột ngạt quá thật, trên tầng đúng là một nơi tốt để đi dạo. Nhưng bác hai à, lúc bác đi dạo trên tầng thì đừng tới phòng của mẹ nha!”
“Chú Tư Hãn tới rồi, có thể chú ấy và mẹ sẽ nói thầm với nhau đó, cháu sợ bác qua đó rồi sẽ làm phiền họ!”
Nói thầm?
Lưu Thiên Hàn cong môi cười mỉa, dùng sự nhiệt tình như lửa để nói thầm sao?
Thấy Lưu Thiên Hàn sầm mặt, Nhan An Mỹ cố gắng nín lại nụ cười vì đạt được ý định nơi khóe miệng, cô bé nói nghiêm túc: “Người xưa có câu, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, chúng ta làm phiền chú Tư Hãn và mẹ là bất lịch sự đó!”
Nhan An Bảo cố ý giả vờ ngây thơ che mắt lại: “Đúng vậy, nhìn thấy cảnh không thuần khiết thì sẽ bị đau mắt đó!”
Lại còn trẻ nhỏ không nên nhìn à!
Lưu Thiên Hàn tức đến mức sắp ứa máu tới nơi, nếu người phụ nữ này dám làm gì không thuần khiết với tên mặt non ẻo lả kia, anh sẽ...
Anh lại thực sự không biến anh có thể làm thế nào cả!
“Nhã Tịnh, sao em bị thương nặng quá vậy, anh đau lòng lắm đấy! Anh đau lòng như tim muốn nát ra!”
Nhan An Bảo còn định biểu diễn sự ngây thơ của cậu bé, nhưng căn phòng bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng hô to khoa trương của Lâm Tư Hãn.
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cùng thức thời ngậm miệng lại, để cho Lâm Tư Hãn thể hiện hết khả năng diễn xuất khoa trương tới mức lạ lùng kia.
“Nhã Tịnh, cánh tay em chảy máu rồi! Đùi em chảy máu rồi! Bụng em cũng chảy máu luôn rồi! Nhã Tịnh, để anh kiểm tra giúp em xem em còn bị thương ở đâu nữa!”
Chân, bụng...
Cái tên mặt non ẻo lả kia nhìn bụng của cô!
Đến cái nơi không nên nhìn như bụng mà cũng nhìn luôn rồi, cậu ta còn định kiểm tra chỗ nào giúp cô nữa!
Lồng ngực Lưu Thiên Hàn bốc khói, không thể nhịn được!
“Đúng rồi, vén chăn lên, anh kiểm tra cho em...”
Nhan An Mỹ cố tỏ ra kinh ngạc xấu hổ, cô bé vội vàng vươn bàn tay bé xíu mập mạp ra dùng sức che lại lỗ tai Lưu Thiên Hàn: “Bác hai, phi lễ chớ nghe!”