Trên màn hình lớn ở quảng trường bên ngoài khu phố Thiên Mệnh đang phát video phỏng vấn Nhan Vũ Trúc.
Toàn thân Nhan Vũ Trúc toát lên vẻ cao quý, khí chất xinh đẹp, kiêu kỳ, nhưng có thể thấy rõ những giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt của cô ta, trông rất đáng thương.
Trước nay Nhan Vũ Trúc vẫn luôn lạnh lùng, cao ngạo, thế mà bây giờ bỗng nhiên lại khóc sướt mướt, khiến vô số fan thương xót.
Hơn nữa những bê bối của Nhan Vũ Trúc đều đã bị ém xuống, thay vào đó là hình tượng trong sáng thuần khiết. Trong lúc phỏng vấn, cô ta khóc rất tội nghiệp, khiến fan của mình thấy mà đau lòng.
Nhân vật nam chính trong bức ảnh đã đứng lên thanh minh nói nữ chính không phải là Nhan Vũ Trúc. Còn về việc sảy thai, Nhan Vũ Trúc cũng khóc lóc kể lể rằng mình bị người ta vu khống. Sau hàng loạt chuyện xảy ra, hình tượng của Nhan Vũ Trúc không những không bị ảnh hưởng mà sự nghiệp còn thăng tiến thêm một bậc.
“Kỹ năng diễn xuất của bà bác Nhan tốt ghê, bác ta cứ tiếp tục diễn như vậy thì trước sau gì cũng sẽ đạt giải Oscar cho mà xem.” Nhan An Mỹ liếc nhìn màn hình lớn, đầy vẻ ghét bỏ.
“Bác ta sẽ không hả hê được quá lâu đâu.” Nhan An Bảo hờ hững đáp.
Vụ bê bối lần này của Nhan Vũ Trúc được ém nhẹm là nhờ có ông cậu giúp đỡ. Ông cậu đã nói sau này sẽ không xen vào chuyện của Nhan Vũ Trúc nữa, nếu Nhan Vũ Trúc lại dính phốt thì chắc chắn sẽ không thể trở mình được đâu!
“Anh lại có chiêu ngầm gì hả?” Nhan An Mỹ cười cười lấy lòng: “Không không, là tuyệt chiêu mới phải chứ.”
“Vẫn đang suy nghĩ.” Nhan An Bảo ngẩng mặt lên, nhìn người phụ nữ đeo khẩu trang và mắt kính đang vội vàng đi về phía mình, hơi mím mím môi: “Nhưng giờ bà bác Nhan đã chủ động tìm tới rồi.”
“Gì cơ?” Nhan An Mỹ không kìm được mà thốt lên, vừa quay đầu đã trông thấy Nhan Vũ Trúc đứng ngay trước mặt mình.
Mấy ngày qua Nhan Vũ Trúc đều ăn không ngon ngủ không yên.
Cô ta không biết tại sao Hách Trung Văn lại khẳng định Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ là con của mình, nhưng hễ nghĩ đến việc trên người chúng chảy dòng máu của Lưu Thiên Hàn là cô ta lại căm ghét vô cùng.
Chỉ khi chúng biến mất mãi mãi thì bí mật về thân phận của chúng mới có thể được chôn vùi!
Nhan Vũ Trúc vốn định thuê người xử lý hai đứa trẻ nhưng chuyện này hết sức quan trọng, không tự mình ra tay cô ta không yên tâm.
Đắng cay mà cô ta phải chịu còn nhiều hơn số gạo mà chúng đã ăn, cô ta không tin mình không thể đấu lại hai đứa oắt con này!
Nhan Vũ Trúc thấy bên cạnh hai đứa trẻ không có người lớn, càng can đảm hơn nhiều.
Cô ta tiến lên, hai tay kéo hai đứa trẻ: “An Bảo và An Mỹ phải không? Bác là bác cả của hai đứa, chị của mẹ hai đứa đây. Mẹ bảo bác đi đón các cháu về nhà ông ngoại. Tối nay cả nhà chúng ta sẽ ăn cơm cùng nhau.”
Cô ta và hai đứa nhóc này từng có mâu thuẫn, nhưng về sau hai đứa này đã biết họ là người thân của nhau, cô ta muốn dụ dỗ chúng đi cũng rất dễ dàng.
Nhan Vũ Trúc nhìn hai đứa trẻ, cố giả bộ thân thiết hiền lành, nhưng trong phòng thì đã sục sôi sự căm ghét.
Cô ta đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ cần hai đứa nhóc này chịu lên xe là kế hoạch của cô ta sẽ thành công!
Cô ta sẽ lái xe thẳng ra ngoại ô, ở đó có một chiếc xe van chờ sẵn, trong xe là bọn chuyên buôn bán nội tạng người, hai đứa nhóc này mà rơi vào tay bọn chúng thì đừng hòng sống sót!
“Bác cả, mẹ cũng đi chứ ạ?” Nhan An Mỹ ngước mặt lên, mi mắt cong cong nhìn Nhan Vũ Trúc.
“Đúng rồi, chúng ta đi trước, mẹ các cháu tan làm sẽ tới ngay.” Nhan Vũ Trúc không ngờ lần này Nhan An Mỹ lại có thái độ tốt với mình như vậy, không khỏi cảm thán ngay cả ông trời cũng đang giúp mình.
Nhan An Bảo vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh như tiền, không nói một lời. Bị Nhan Vũ Trúc kéo tay, trong lòng cậu rất khó chịu, nhưng vì kế hoạch tiếp theo, cậu đành phải để yên như vậy.
“Bác cả, cháu vẫn chưa được gặp ông ngoại và bà ngoại! Cháu muốn đi gặp họ quá!” Nhan An Mỹ tỏ vẻ mong ngóng: “Bác cả, ông ngoại và bà ngoại sẽ mua sô cô la cho cháu chứ ạ?”
“An Mỹ thích ăn sô cô la à?”
Thấy An Mỹ gật đầu thật mạnh, Nhan Vũ Trúc nhẹ nhàng nói: “Bây giờ bác sẽ đưa cháu đi mua sô cô la có được không?”
“Được ạ!” Nhan An Mỹ ngoan ngoãn gật đầu. “Bác cả, cháu muốn ăn thật nhiều sô cô la!”
“Đi nào, bác dẫn hai đứa đi mua sô cô la nhé!” Nhan Vũ Trúc vui mừng đến nỗi như muốn bay lên trời, trẻ con đúng là ngu ngốc, cho tụi nó ít bánh kẹo là lừa được tụi nó ngay!
“Bác cả, cháu muốn đi vệ sinh, bác chờ cháu hai phút rồi hẵng đi mua sô cô la được không?” Nhan An Mỹ tỏ ra đáng thương nhìn Nhan Vũ Trúc: “Cháu sắp tè ra quần rồi, khó chịu quá...”
“Bác cả, cháu cũng muốn đi vệ sinh...” Nhan An Bảo nói bằng vẻ mặt không cảm xúc.
Nhan Vũ Trúc lái chiếc Maserati mới mua đến, dĩ nhiên không muốn hai đứa trẻ đi tiểu trên xe mình. Dù sao cá cũng đã cắn câu, cô ta không cần keo kiệt hai phút làm gì, đợi chúng một lát không thành vấn đề.
“Được, các cháu đi đi, bác đợi hai đứa bên ngoài nhà vệ sinh.”
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ liếc mắt nhìn nhau một cái rồi chạy vào nhà vệ sinh ở bên góc quảng trường. Nhan An Bảo bấm điện thoại báo cảnh sát.
Cậu bé thấp giọng, ra chiều hoảng sợ: “Chú cảnh sát ơi, cháu gặp phải bọn buôn người, các chú cứu cháu với. Bây giờ cháu đang ở...”
Báo xong địa chỉ, Nhan An Bảo cúp điện thoại.
Gần khu phố Thiên Mệnh có một đồn cảnh sát, hiện nay mọi người đều đang quan tâm đến vấn nạn buôn bán trẻ em, có lẽ chưa đầy năm phút nữa là các chú cảnh sát sẽ có mặt.
Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cố tình kéo dài thời gian, bấy giờ mới ra khỏi nhà vệ sinh.
Nhan Vũ Trúc vốn còn rất ung dung, nhưng cô ta đã chờ một lúc lâu nên không khỏi nôn nóng, rất sợ sẽ xảy ra sơ suất gì. Vừa nhìn thấy hai đứa trẻ đi ra, cô ta vội vàng tiến đến kéo tay chúng.
“An Bảo, An Mỹ, cuối cùng hai đứa cũng ra rồi! Giờ chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn ngon nhé!”
“Bác cả, tự nhiên cháu đau bụng quá, lại muốn đi vệ sinh nữa rồi...” Nhan An Mỹ bất chợt ngồi xổm xuống đất, không chịu đi.
Đợi một lúc lâu khiến Nhan Vũ Trúc mất hết kiên nhẫn, cô ta không thể đợi thêm được nữa.
Chiếc xe thể thao của cô ta ở ngay phía trước, chỗ nhà vệ sinh này lại không có người, cô ta không giả bộ thân thiện nữa, cưỡng ép kéo tay Nhan An Mỹ đi: “Đau bụng thì cố mà nhịn đi!”
“Thả An Mỹ ra!” Nhan An Bảo ra sức túm cổ tay Nhan Vũ Trúc, chú cảnh sát vẫn chưa đến, nếu Nhan Vũ Trúc bắt cậu và An Mỹ đi thì sợ rằng chúng sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại mẹ nữa!
Nhan An Bảo nhìn quanh một lượt, chỗ này quá khuất, không những không nhìn thấy Tô Thu Quỳnh đâu mà còn không bắt gặp người qua đường nào, chúng cầu cứu cũng chẳng ích gì!
“Đừng lo cho Nhan An Mỹ nữa, mày lo cho thân mày trước đi!” Nhan Vũ Trúc xách Nhan An Bảo lên: “Thằng ranh con, mày dám bảo tao não tàn à, hôm nay tao sẽ cho người khoét não mày ra!”
“Bà bác Nhan, bác dám bắt nạt anh tôi, tôi sẽ liều mạng với bác!” Nhan An Mỹ thở hồng hộc, trợn mắt nhìn Nhan Vũ Trúc, rất muốn nhào tới cắn Nhan Vũ Trúc một cái.
“Còn cả mày nữa, nói chuyện nghe chối tai quá đấy, hôm nay tao sẽ tự tay cắt lưỡi mày!”
Nói rồi, Nhan Vũ Trúc càng lôi mạnh hơn, mang Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ nhét vào trong xe.