Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 430: Thu quỳnh, em là của anh



Chiến Mục Hàng cau mày, nhìn thứ mà Tần Khánh Đan đặt vào trong tay anh ta, không ngờ lại là một chiếc chìa khoá.

Tần Khánh Đan cười vô cùng đắc ý: "Con trai, con có biết đây là chìa khóa của cái gì không? Đây là chìa khóa chung cư mà Thu Quỳnh thuê!"

"Con nghĩ đúng rồi đấy, người mẹ với chỉ số thông minh tuyệt đỉnh này của con đã mua lại chung cư của Thu Quỳnh thuê rồi!"

Tần Khánh Đan là fan hâm mộ trung thành của mấy loại tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo, gần đây bà vô cùng si mê một quyển tiểu thuyết, tình cảm giữa nam nữ chính là hình thức dần dần phát triển khi sống chung.

Cùng nhau ở dưới một mái nhà, lâu ngày sinh tình các thứ, đúng là quá đơn giản, cũng cực kỳ lãng mạn.

Bây giờ Nhan Nhã Tịnh cũng đã quay về Tầm Viên rồi, chỉ còn lại mỗi Thu Quỳnh ở nhà trọ trong tiểu khu Thiên Mệnh, sẽ cảm thấy trống vắng làm sao!

Vừa hay cô thiếu một người thuê cùng, Chiến Mục Hàng qua đó vừa có thể giải quyết vấn đề không ai thuê cùng với Tô Thu Quỳnh, lại vừa có thể lấy lòng cô, đúng là vẹn cả đôi đường!

Nghĩ đến việc mình có thể áp dụng trường hợp của tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết vào cuộc sống đời thực, Tần Khánh Đan âm thầm cho một like vì sự thông minh này của mình.

"Con trai, tục ngữ có câu, gần quan được ban lộc, người mẹ thông minh tuyệt đỉnh này của con đã vẽ đường trước cho con rồi, sau này phải đi như thế nào thì con sẽ tự biết đúng không?"

Gương mặt của Chiến Mục Hàng vẫn lạnh lùng như thế, trước giờ anh ta không có thói quen thể hiện cảm xúc trước mặt người khác, nhưng lúc này đây anh ta lại nói với Tần Khánh Đan một điều mà trước nay chưa từng có: "Mẹ, con cảm ơn."

Nghe thấy tiếng cảm ơn này của Chiến Mục Hàng, suýt chút nữa là Tần Khánh Đan rơi nước mắt đầy mặt.

Mục Hàng của bà biết lễ phép rồi.

Bà mong rằng Mục Hàng của bà có thể thông suốt hơn trên phương diện tình yêu này, sớm ngày theo đuổi được Tô Thu Quỳnh về lại nhà.

Dọc đường đi Tô Thu Quỳnh liền gọi điện thoại cho Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh không tới bệnh viện mà dẫn Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ tới thẳng chung cư tiểu khu Thiên Mệnh.

Trên đường đi, Tô Thu Quỳnh còn nghe Lâm Tiêu nói về chuyện Lưu Thiên Hàn xảy ra tai nạn giao thông, hốc mắt cô ấy chua xót khó chịu, cô thật sự không ngờ rằng trong khoảng thời gian cô ấy hôn mê thì Nhan Nhã Tịnh lại gặp chuyện lớn như vậy.

Chắc chắn khoảng thời gian Nhan Nhã Tịnh mất đi Lưu Thiên Hàn đó, cô rất khó chịu và bất lực. Mà cô ấy với tư cách là bạn thân nhất lại không thể ở bên cạnh cô.

Khi Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu đến chung cư là Nhan Nhã Tịnh đã dẫn hai đứa nhỏ đến rồi, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ một trái một phải ôm chầm lấy Tô Thu Quỳnh: "Dì Thu Quỳnh, cuối cùng dì cũng tỉnh rồi."

"Đúng vậy đó, dì tỉnh rồi."

Tô Thu Quỳnh hơi xúc động ôm lấy Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ: "Dì xin lỗi tụi con... Do dì Thu Quỳnh quá nhu nhược nên mới làm tụi con lo lắng."

"Dì Thu Quỳnh, chỉ cần dì mạnh khỏe là tốt lắm rồi."

Nhan An Mỹ đỏ mắt chui vào lòng Tô Thu Quỳnh: "Nhưng mà dì Thu Quỳnh ơi, sau này dì không được làm mấy việc ngốc như vậy nữa! Dì có biết hay lần này dì nằm viện làm con khóc tới mức đôi mắt bị nhỏ lại luôn rồi."

"Đúng vậy đó dì Thu Quỳnh, An Mỹ khóc to với nhiều lắm!" Nhan An Bảo dừng một chút rồi nói tiếp: "Nếu đôi mắt An Mỹ bị nhỏ đi thì sẽ không gả chồng được! Dì Thu Quỳnh, vì không để An Mỹ không gả cho ai được nên dì cũng không thể nghĩ không thông được nữa đâu!"

"Anh, em đáng yêu như vậy mà sao lại không gả chồng được!" Nhan An Mỹ vô cùng bất mãn bĩu đôi môi nhỏ nhắn. Đúng là khoảng thời gian dì Thu Quỳnh nằm viện kia cô bé đã khóc sưng mắt, nhìn vào sẽ thấy nhỏ hơn một chút, nhưng cô bé là một thiếu nữ trẻ trung đẹp vô địch, cho dù mắt có nhỏ hơn thì vẫn có thể làm các bạn đẹp trai đổ gục!

"Đúng vậy, An Mỹ nhà mình là đáng yêu nhất, không thể nào có chuyện không gả đi được!" Tô Thu Quỳnh nhìn hai đứa nhóc đáng yêu trước mặt, khoé môi không kìm được mà cong lên nở một nụ cười từ tận đáy lòng.

Nghĩ đến chuyện Lưu Thiên Hàn gặp tai nạn giao thông chết thảm, trong mắt Tô Thu Quỳnh tràn ngập sự đau lòng, cô ấy nắm tay Nhan Nhã Tịnh: "Nhã Tịnh, cậu đừng đau khổ, rồi mọi chuyện sẽ ổn hơn thôi."

"Thu Quỳnh, anh Lưu còn sống!" Nhan Nhã Tịnh nói chắc nịch: "Mình đã thấy anh Lưu rồi, chỉ là anh ấy quên mất mình thôi."

"Cái gì? Anh Lưu còn sống?" Dù Tô Thu Quỳnh có bình tĩnh cũng không kìm nổi tiếng kêu: "Nhã Tịnh, cậu chắc chắn chứ?"

"Mình rất chắc chắn!" Nhan Nhã Tịnh gật đầu thật mạnh, nhớ lại mấy lần tiếp xúc giữa cô và Lưu Thiên Hàn, trên mặt cô có hơi ngượng ngùng: "Chỉ là anh Lưu thực sự không ưa mình, mình muốn làm cho anh ấy yêu mình thêm lần nữa sẽ thử thách lắm.”

"Nhưng mình cũng tổng kết được lộ trình theo đuổi anh Lưu rồi, phải lạt mềm buộc chặt, không thể cứ mãi cứng rắn.”

“Mình phát hiện nếu có người khác giới đến gần mình là anh Lưu sẽ ghen."

Thật ra là Nhan Nhã Tịnh muốn nói bậy một chút về chiến tích vinh quang mấy lần muốn nhào tới Lưu Thiên Hàn nhưng cuối cùng lại thất bại thảm hại ấy, có điều hai đứa nhóc vẫn còn ở đây nên cô không muốn làm ô nhiễm tâm hồn hai mầm non đất nước.

Nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong, Lâm Tiêu không nhịn được mà bật cười: "Không ngờ rằng sau khi Lưu Cửu mất trí nhớ mà vẫn là một thánh ghen như thế!"

"Đúng vậy, thánh ghen.”

Nhan Nhã Tịnh vô cùng đồng ý với quan điểm của Lâm Tiêu: "Cho nên tôi cảm thấy mình cần phải làm cái gì đó, phải kích thích để thánh ghen này nhận ra tình cảm của anh ấy với tôi."

"Con cảm thấy chúng ra có thể tìm một nam phụ."

Nhan An Bảo yên lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng.

"Nam phụ?" Mọi người trong phòng khách đều sững sờ, Nhan An Bảo như một ông cụ non gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, có thể chúng ta nên tìm một nam phụ."

"Một thánh ghen như ba thì nên dùng nam phụ để kích thích ba, chúng ta nên để cho ba tự nhận ra ba yêu mẹ nhiều đến nhường nào."

Dáng vẻ nghiêm túc này của Nhan An Bảo cũng hơi giống một chuyên gia tình yêu đó, cậu bé dừng một chút rồi nói tiếp: "Con với An Mỹ phụ trách việc tạo cơ hội để mẹ tiếp xúc gần gũi, sau đó để cho nam phụ xuất hiện ân cần với mẹ, kích thích ba."

"Nhưng vấn đề là, nhờ ai tới diễn vai nam phụ đây?" Vẻ mặt Nhan An Mỹ rầu rĩ, đột nhiên ánh mắt cô bé sáng lên: "Hay là chúng ta nhờ anh họ đi?"

"Không được, anh sợ anh họ phim giả tình thật."

Nhan An Bảo bác bỏ đề nghị của Nhan An Mỹ gần như là ngay lập tức, dù sao bọn họ cũng tận mắt chứng kiến Hách Trung Văn thích mẹ điên cuồng cỡ nào, lỡ như nam phụ này muốn lật đổ để cướp vai nam chính thì phải làm sao bây giờ!

"Không thì, chúng ta nhờ Tô Ảnh Quân?" Tô Thu Quỳnh đề nghị, cô ấy nhớ trước đây Nhan Nhã Tịnh cũng từng dùng Tô Ảnh Quân kích thích Lưu Thiên Hàn, hình như hiệu quả cũng khá lắm.

"Không được đâu ạ, chú Ảnh Quân thích đàn ông, con sợ chú ấy sẽ kết luôn ba con, rồi lại tăng thêm một tình địch cho mẹ."

Nhan An Bảo quyết đoán bác bỏ đề nghị của Tô Thu Quỳnh. Sau khi yên lặng một lát, Nhan An Bảo hơi trịnh trọng nói: "Có lẽ, chúng ta có thể mời diễn viên chuyên nghiệp."

Mọi người đều nhất trí cảm thấy đề nghị này của Nhan An Bảo rất được. Lâm Tiêu là đạo diễn, quan hệ rộng, cho nên trọng trách mời diễn viên chuyên nghiệp này tất nhiên sẽ được giao cho Lâm Tiêu.

Hiệu suất làm việc của Lâm Tiêu là hạng nhất. Tối hôm đó, anh ta tốn ba mươi triệu mời một diễn viên khá chuyên nghiệp làm nam phụ, định là sẽ diễn trận đầu tiên bên ngoài rạp chiếu phim vào tối mai.

Sau khi lập xong kế hoạch tác chiến, Nhan Nhã Tịnh liền vui vẻ dẫn hai đứa nhỏ về Tầm Viên, thật ra là cô muốn ở chung với Tô Thu Quỳnh, nhưng cô cảm thấy mình nên tạo cơ hội cho Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh nhiều hơn chút, cho nên bèn nhịn xuống không ở riêng với Tô Thu Quỳnh.

Nhan Nhã Tịnh và hai đứa nhỏ vừa đi, Lâm Tiêu đã lập tức ôm Tô Thu Quỳnh đặt xuống ghế sô pha trong phòng khách.

"Thu Quỳnh, bây giờ em là của anh rồi."

Vừa nói, đôi môi nóng rực của Lâm Tiêu cũng đã chạm vào môi Tô Thu Quỳnh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv