Rất khó chịu?
Mây đen phủ kín khuôn mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn như sắp sửa nứt toạc. Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhan Nhã Tịnh như thể muốn đóng cô thành băng.
Nếu người khác bị Lưu Thiên Hàn nhìn chằm chằm như thế chắc chắn sẽ sợ run bần bật, trong lòng Nhan Nhã Tịnh cũng hơi lo lắng, nhưng nghĩ tới kế hoạch lạt mềm buộc chặt mà mình vừa mới vạch ra, cô vẫn bất chấp nói tiếp: “Anh Lưu, anh cứ ăn từ từ nhé, em đi về trước đây, lần sau gặp lại!”
Nói xong câu này, Nhan Nhã Tịnh lập tức bước từng bước nhỏ, cố giả vờ như vội vàng đi ra khỏi phòng khách.
Ánh mắt lạnh lùng của Lưu Thiên Hàn vẫn nhìn đăm đăm theo Nhan Nhã Tịnh. Chẳng phải người phụ nữ lẳng lơ này đang tìm mọi cách quyến rũ anh sao, bây giờ lại không thèm quyến rũ anh nữa chỉ vì một bữa tối tình yêu?
Lưu Gia Thành anh còn không bằng một bữa tối tình yêu!
Bữa tối tình yêu chó má kia!
“Anh Lưu...”
Thấy Nhan Nhã Tịnh đột nhiên xoay người lại, khuôn mặt như được điêu khắc của Lưu Thiên Hàn cuối cùng cũng sáng lên một chút.
Anh kiêu ngạo ngước mắt lên: “Có chuyện gì?”
“Hình như tôi để quên điện thoại trên lầu, anh có thể đi lấy xuống giúp tôi không? Tôi bị trật chân, không tiện đi lại.”
Những lời này của Nhan Nhã Tịnh là thật, mắt cá chân của cô còn đang rất đau, vừa rồi xuống lầu cô phải dùng hết sức bình sinh của mình, bây giờ cô không muốn tiếp tục hành hạ mắt cá chân của mình nữa.
Lưu Thiên Hàn siết chặt tay như muốn bẻ gãy đũa, thì ra cô đột nhiên quay lại không phải vì cảm thấy việc quyến rũ anh thú vị hơn ăn bữa tối tình yêu với anh Giang gì kia, cô chỉ muốn lấy lại điện thoại của mình thôi!
Đây là lần đầu tiên anh Lưu tiếng tăm lừng lẫy cảm thấy ghen tuông đến mức khó chịu vì một chiếc điện thoại.
Đương nhiên một người kiêu ngạo như Lưu Thiên Hàn sẽ không để Nhan Nhã Tịnh phát hiện mình so đo với một chiếc điện thoại, anh hờ hững nhìn lướt qua mặt Nhan Nhã Tịnh.
“Tự đi mà lấy!”
Nhan Nhã Tịnh mếu máo, ý anh là anh sẽ không đi lấy giúp cô ư? Đúng là một người đàn ông nhỏ nhen!
Để xem sau khi anh khôi phục trí nhớ, cô sẽ dạy dỗ anh như thế nào!
Nhan Nhã Tịnh cũng không muốn so đo với người đàn ông nhỏ nhen, cô khập khiễng đi lên lầu.
Nhìn dáng vẻ khập khiễng của Nhan Nhã Tịnh, đôi lông mày chưa giãn ra của Lưu Thiên Hàn lại nhíu chặt hơn. Vừa rồi bác sĩ đã bôi thuốc cho cô rồi, sao cô vẫn tập tễnh thế kia!
Bác sĩ tư nhân gì chứ! Đúng là lừa bịp!
Vốn dĩ mắt cá chân Nhan Nhã Tịnh đang đau, sau khi đi xuống lầu, cô đau tới mức muốn nằm phịch ra đất luôn cho rồi.
Nhưng nếu đã vạch ra sách lược tác chiến thì cô không thể thay đổi tuỳ tiện được, cô nhất định phải liều đến cùng.
Còn chưa ra khỏi phòng khách, điện thoại của cô đã đổ chuông, thấy là bên phía bệnh viện gọi đến, cô vội vàng nghe máy: “Có chuyện gì không?”
“Bác sĩ Nhan, cô Tô đã tỉnh rồi.” Là bác sĩ điều trị chính của Tô Thu Quỳnh, nghe thấy giọng nói này, Nhan Nhã Tịnh mừng suýt bật khóc.
Tô Thu Quỳnh tỉnh rồi, cuối cùng cô ấy cũng chịu mở mắt và đối mặt với thế giới đầy đau thương và phiền muộn này một lần nữa!
“Vâng, tôi sẽ đến ngay, cảm ơn anh.” Dứt lời, Nhan Nhã Tịnh không thèm nói tạm biệt với Lưu Thiên Hàn, cứ thế loạng choạng đi ra khỏi phòng khách.
Lưu Thiên Hàn ngồi bất động trước bàn ăn, toàn thân anh căng cứng, nét mặt âm u khiến nhiệt độ trong phòng khách giảm xuống vài độ.
Trong mắt của anh thì rõ ràng là Nhan Nhã Tịnh vừa nhận được cuộc gọi của anh Giang gì kia. Cô vội vàng đi ra ngoài tất nhiên là để đi ăn bữa tối tình yêu với anh Giang đó.
Lưu Thiên Hàn nhớ lại biểu cảm của Nhan Nhã Tịnh vừa rồi, là kiểu kích động sắp khóc luôn.
Rốt cuộc anh Giang gì kia đã nói lời ngon tiếng ngọt gì với cô ở bên kia đầu dây?
Sau khi ăn bữa tối tình yêu họ sẽ làm gì tiếp theo?
Thuê phòng? Bán thân?
Lưu Thiên Hàn cảm thấy mình sắp điên rồi!
Anh lấy điện thoại ra gọi cho Nhạc Dũng.
Sau khi anh đến công ty, chức vị của Nhạc Dũng không thay đổi nên hiện tại anh ta vẫn là trợ lí đặc biệt cấp cao của anh.
Giọng anh đầy tức giận và bực dọc: “Giúp tôi điều tra một người!”
Nghe thấy giọng nói lạnh đến mức sắp đóng băng của Lưu Thiên Hàn, Nhạc Dũng không khỏi giật mình. Anh ta không thể không thầm lau mồ hôi lạnh giúp người gây sự với anh, ai mà lại xui xẻo đắc tội cậu hai Lưu tàn nhẫn vô nhân tính thế!
“Cậu hai, cậu muốn tôi điều tra ai ạ?” Trước đây Nhạc Dũng cũng từng tiếp xúc với Lưu Gia Thành, nhưng vì không thân nên anh ta không biết nhiều về Lưu Gia Thành, chỉ biết anh ta và Lưu Thiên Hàn rất giống nhau, ngay cả Thịnh Vân Hiên cũng thường xuyên không phân biệt được họ.
Do đó, dù bây giờ Nhạc Dũng cảm thấy Lưu Thiên Hàn mang lại cho anh ta cảm giác rất rất quen thuộc, anh ta cũng không dám hoàn toàn khẳng định đây chính là người đại ca mà anh ta phải tuân lệnh tuyệt đối cả đời.
“Nhan Nhã Tịnh.” Lưu Thiên Hàn tạm dừng, sau đó lạnh lùng bổ sung một câu: “Hình như cô ta là gái bán hoa của Lam Điều.”
Nhan Nhã Tịnh?
Gái bán hoa của Lam Điều?
Nhạc Dũng cảm thấy hiểu lầm giữa Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh có vẻ khá lớn đấy!
“Cậu hai, nếu cậu muốn biết về cô Nhan thì không cần điều tra đâu ạ, cậu cứ hỏi tôi là được!”
Hỏi anh ta là được?
Vẻ mặt Lưu Thiên Hàn không phải khó coi bình thường, lẽ nào người phụ nữ làm gái ngành kia còn có quan hệ thân mật với trợ lí đặc biệt cấp cao của anh?
Nghĩ đến việc cô từng qua lại với nhiều người đàn ông như vậy, ngực Lưu Thiên Hàn khó chịu đến mức gần như ngạt thở, dù anh đã kéo lỏng cà vạt nhưng vẫn có cảm giác không thở nổi.
Thấy Lưu Thiên Hàn không nói lời nào, Nhạc Dũng cũng không biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì, anh ta chỉ có thể dò hỏi: “Cậu hai, cô Nhan không phải gái bán hoa của Lam Điều, cô ấy là vợ của đại ca ạ.”
Đầu Lưu Thiên Hàn như nổ tung.
Đại ca trong lời Nhạc Dũng sẽ chỉ có một người, đó chính là Lưu Thiên Hàn, người em trai song sinh đã chết thảm trong vụ tai nạn giao thông của anh.
Không ngờ Nhan Nhã Tịnh lại là vợ của em trai ruột của anh!
Thảo nào tên của cô lại quen như vậy, cô luôn miệng bảo họ là vợ chồng, liên tục gọi anh là anh Lưu, hoá ra cô coi anh là người thay thế của em ba!
Rầm!
Lưu Thiên Hàn đấm mạnh vào tường, máu chảy giàn dụa nhưng anh lại không hề hay biết.
Tại sao cảm giác bị coi là người thay thế lại khó chịu như vậy?
Hơn nữa, người phụ nữ này...
Chồng cô vừa mới qua đời chưa được một trăm ngày, thế mà cô đã có niềm vui mới, còn ăn bữa tối tình yêu gì đó với anh ta!
Lưu Thiên Hàn vô cùng tức giận, sau đó anh cũng không biết rốt cuộc anh đang tức giận vì Nhan Nhã Tịnh coi anh là người thay thế hay là vì cô không đủ chung thuỷ với em trai mình nữa...
Tô Thu Quỳnh tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, hai khuôn mặt đẹp trai phóng đại đã đập vào mắt Tô Thu Quỳnh.
Lâm Tiêu, Chiến Mục Hàng.
Tô Thu Quỳnh cứ tưởng khi nhìn thấy khuôn mặt của Chiến Mục Hàng lần nữa, cô sẽ muốn phanh thây xé xác anh ta, nhưng lần này sau khi tỉnh lại, cô phát hiện lòng mình lại bình tĩnh đến đáng sợ.
Như thể sau gần một trăm ngày hôn mê, thế giới đã trôi qua một trăm năm, nỗi đau như tan nát cõi lòng, thấu tận tim lúc trước đều là chuyện của kiếp trước.
Mọi thứ đã trôi xa, phai nhạt, cuối cùng không còn sót lại gì.
Chiến Mục Hàng khó tin nhìn Tô Thu Quỳnh, sau khi xác định cô thật sự đã tỉnh mới nắm chặt tay cô: “Tô Thu Quỳnh, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi! Tô Thu Quỳnh, anh biết hết rồi, anh sai rồi, anh đã trách lầm em. Anh không cầu xin em có thể tha thứ cho anh, anh chỉ xin em có thể cho anh một cơ hội để chăm sóc em thôi, có được không?”